Dưới ánh đèn mờ ảo của bệnh viện bỏ hoang, Mộc Đình Đình cầm lấy máy  trong tay Cao Tiến, đưa ống kính hướng về phía màn hình livestream. Bão bình luận  sớm tràn ngập, dày đặc đến mức gần như che kín cả khung hình.
"Đến  đến ! Chủ kênh cuối cùng cũng xuất hiện, mất tích lâu như    tưởng   bỏ mạng hết !"
"Tiếng hét   rốt cuộc là vì cái gì thế? Nghe mà nổi cả da gà!"
"Tiểu Thất ? Sao  thấy Tiểu Thất nữa? Đừng  là xảy  chuyện  nha!"
"Chủ kênh  gì  chứ! Đừng im lặng như ,  sợ lắm đó!"
"Đã  đừng  tò mò mà  tìm đường c.h.ế.t , ai bảo  , giờ xảy  chuyện thì tự chịu thôi!"
Mộc Đình Đình mỉm , giọng điệu đầy trấn an:
"Được ,   đừng đoán mò nữa. Vừa  là Tiểu Thất dọa chúng  một phen thôi… Cậu  vẫn ,   chuyện gì . Chỉ là do nhát gan quá nên hoảng sợ quá độ, giờ  rời khỏi đội livestream của chúng . Thật , chúng  cũng  cố giữ   , nhưng Tiểu Thất nhất quyết  ."
Nói , cô  lập tức xoay ống kính, hướng về phía Tiểu Thất:
"Nhìn kìa,   còn đang giận dỗi chúng  đấy,   lưng chẳng chịu  một câu nào!"
Ống kính chỉ quét qua nửa   của Tiểu Thất, che khuất  vết m.á.u loang lổ bên chân cô . Vì , tất cả khán giả vẫn tin rằng Tiểu Thất thực sự còn sống, chỉ là đang hờn dỗi mà thôi.
Sau khi  Mộc Đình Đình giải thích, bầu  khí căng thẳng dần dịu xuống.
"Mẹ ơi,   sợ  chết! Không  là  , tiếng hét lúc nãy thật sự quá kinh khủng!"
"Ủa, Tiểu Thất định rời nhóm livestream hả? Đừng mà! Livestream   lắm,  còn  xem tiếp!"
"  thưởng quà cho chủ kênh,   cố livestream tiếp nhé, đừng bỏ ngang! Chỉ cần còn một  phát sóng thì  vẫn xem!"
Lúc ,  Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn  nhịn   nhạo:
"   , mấy đứa non nớt như các  thì trụ ở bệnh viện bỏ hoang  bao lâu chứ? Mới bắt đầu   bao lâu mà    đòi rút lui !"
Mộc Đình Đình  nhẹ:
"Cậu Trần, đừng   chứ! Dù Tiểu Thất rời , nhưng vẫn còn chúng  ở đây mà! Chỉ cần  một  trong đội ở , livestream vẫn tiếp tục."
Cậu Trần nhướng mày, giọng điệu đầy kích thích:
"Được thôi,  nếu   chịu ở  đây ba ngày,  sẽ khen thưởng hai trăm nghìn,    !"
Nói xong,   lập tức mở ví tiền  nền tảng, khoe   dư  nạp.
"Thấy ? Hai trăm nghìn  sẵn sàng,   lừa ai !"
Màn hình livestream lập tức bùng nổ.
"Trời ơi! Hai trăm nghìn thật kìa! Cậu Trần giàu quá !"
"Bao nhiêu con  0 thế ?  hoa mắt !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1209.html.]
"Chỉ cần ở  ba ngày thôi mà? Không khó  nhỉ?"
Tiền tài luôn  sức hấp dẫn mãnh liệt.
Tả Tả vốn còn đang do dự, nhưng khi thấy con   màn hình, trong lòng cô  bỗng dâng lên quyết tâm. Mộc Đình Đình   sai, Tiểu Thất c.h.ế.t thì cũng  c.h.ế.t ,   cách nào  đổi.  tiền thưởng … họ  thể để tuột mất !
Ba  còn  cũng  chung suy nghĩ.
Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt họ  ngầm hiểu với .
Sau lưng họ, Tiểu Thất lặng lẽ "" đó, đôi mắt trống rỗng,  họ say sưa bàn luận như thể đây chỉ là một ván bài đỏ đen…
Màn đêm bao trùm lên bệnh viện hoang từ lúc nào chẳng ai  .
Cái c.h.ế.t của Tiểu Thất khiến bầu  khí trầm mặc đến đáng sợ.
Sau tám giờ tối, cả nhóm quyết định ngừng phát sóng, tìm một căn phòng trống rộng rãi để nghỉ ngơi. Lúc , chẳng ai còn bận tâm đến chuyện nam nữ ở chung nữa.
Tả Tả ngủ cùng Mộc Đình Đình, còn Ngụy Nam và Cao Tiến chung một chỗ.
Vì lo lắng cho sự an , họ thống nhất  phiên  gác đêm, những  còn  tranh thủ chợp mắt.
Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn pin le lói giữa màn đêm,  đủ xua tan sự lạnh lẽo đang bủa vây. Mỗi  ôm theo tâm sự nặng nề, dần chìm  giấc ngủ đầy bất an.
Giữa đêm khuya, Tả Tả chợt cảm thấy  ai đó lay mạnh cánh tay .
"Tả Tả... Tả Tả ơi..."
Cô mở mắt, giọng còn ngái ngủ:
"Làm  thế?"
Mộng Vân Thường
Trước mặt cô là Mộc Đình Đình,  đang nhận nhiệm vụ gác đêm  giờ .
Mộc Đình Đình cắn môi, vẻ mặt  chút bối rối:
"Tả Tả ... Cậu  thể  vệ sinh với tớ ? Chắc do uống nhiều nước quá nên bây giờ tớ chịu  nổi nữa."
Tả Tả ngây  vài giây,  lập tức nhíu mày:
"Đi vệ sinh á?"
Nghe đến cụm từ , sắc mặt cô trầm xuống ngay lập tức. Nơi đó chính là nơi Tiểu Thất chết...
Cô lườm Mộc Đình Đình:
"Cậu kéo tớ   gì? Sao  gọi bạn trai   cùng?"
Mộc Đình Đình vội lắc đầu:
"Anh  là con trai,   nhà vệ sinh nữ ? Hơn nữa..."