Mộc Đình Đình thở dốc, đôi chân như  đổ chì,  thể bước thêm một bước nào nữa. Cô buông tay Ngụy Nam, giọng lạc  vì tuyệt vọng:
"Ngụy Nam,  chạy ... Em  thể chạy nổi nữa... Nếu em ở  cầm chân nó một lúc,  lẽ  sẽ  cơ hội sống sót cao hơn..."
Ngụy Nam  cô, đôi mày nhíu chặt.
Cậu  rõ   thể cõng cô mà chạy thoát, và nếu cả hai tiếp tục chần chừ, cái c.h.ế.t là điều  thể tránh khỏi. Lựa chọn lý trí nhất lúc ... là chạy một .
Sau vài giây do dự,   đầu bỏ chạy,  hề ngoảnh .
Mộc Đình Đình sững sờ  bóng dáng bạn trai xa dần. Anh  thật sự bỏ   ?...
 nghĩ , điều đó cũng   gì khó hiểu. Đến vợ chồng còn  thể phản bội , huống hồ họ chỉ là  yêu. Trước ranh giới sinh tử, ai cũng  quyền lựa chọn bảo vệ mạng sống của chính .
Thế nhưng, ngay  đó, cô phát hiện  điều bất thường—Ngụy Nam  chạy về lối thoát, mà  lao về phía ngược .
"Ngụy Nam! Anh chạy nhầm hướng ! Đằng   ma đó!" Cô hoảng hốt hét lên.
   những  dừng  mà còn hét lớn về phía :
"Mày giỏi thì tới g.i.ế.c tao ! Đừng chỉ  đuổi theo con gái,  bản lĩnh thì đến đây!"
Nói ,  lao  phòng thí nghiệm bên cạnh.
Con quái vật  dường như  khiêu khích, lưỡi hái sắc bén kéo lê  nền đất, tạo  những âm thanh ghê rợn,  ngay lập tức đuổi theo Ngụy Nam  trong phòng.
Mộc Đình Đình hoảng hốt nhận  ý đồ của .
"Đừng mà! Đừng!"
Cô lao tới nhưng cánh cửa  đóng sầm ngay  mắt.
Tiếng đánh  dữ dội vang lên.
Sau đó là âm thanh lưỡi hái xé toạc da thịt, rợn  đến mức khiến cô run rẩy.
Bên trong, giọng Ngụy Nam vang lên, cố gắng nén cơn đau:
"Đình Đình... chạy !"
Mộc Đình Đình   thành tiếng,   run rẩy. Cô cắn chặt môi, gắng gượng  lên,  đầu chạy về phía .
Cô  sống. Cô nhất định  sống. Nếu , sự hy sinh của Ngụy Nam sẽ trở thành vô nghĩa.
Thế nhưng, khi cô tưởng rằng   chạy thoát đủ xa, khóe mắt  vô tình  thấy cánh cửa phòng thí nghiệm bật mở.
Gã thần c.h.ế.t áo đen chậm rãi bước , lưỡi hái trong tay vẫn còn đang nhỏ máu.
Máu của Ngụy Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1214.html.]
Hắn  ở cuối hành lang, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt  cô.
Dù  cách xa như , nhưng lời    vang lên rành rọt bên tai cô:
"Không thoát  ... Tất cả chúng mày sẽ c.h.ế.t hết ở đây."
Mộc Đình Đình     chạy bao lâu. Toàn  cô rã rời, từng  thở đều như  đứt đoạn.
Ngay lúc tưởng chừng sắp kiệt sức, cô bất ngờ va  một .
"Aaa!!"
"Suỵt! Là !"
Giọng  quen thuộc vang lên.
Cô ngẩng đầu,  thấy Cao Tiến.
"Nhanh trốn !" Anh thì thầm,  lập tức kéo cô  một góc khuất, trốn  chiếc bàn.
Cả hai nín thở.
Lưỡi hái lạnh lẽo lướt qua ngay  mặt, suýt chút nữa chạm  đầu họ.
Một lúc lâu , Cao Tiến mới dám thở khẽ, giọng run rẩy:
"Đi ..."
Anh  sang  cô, cau mày:
"Ngụy Nam ?"
Mộc Đình Đình   cứng đờ, môi run run:
"Anh ... c.h.ế.t ..."
Mộng Vân Thường
Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Anh  chết... vì cứu ..."
Mộc Đình Đình vẫn  ngừng , đôi vai run lên theo từng tiếng nức nở.
Cao Tiến lặng lẽ  cô  một lúc,  đó mới trầm giọng :
"Đừng  nữa."
Anh dừng  giây lát,  tiếp tục:
"Chỉ cần chúng  còn sống thoát khỏi nơi , thì sự hy sinh của Ngụy Nam mới  uổng phí."
Lời  của  khiến  gian xung quanh lặng  trong chốc lát.