"Hoa  đào" lên tiếng:
"Lý do khiến  đắn đo  quyết  là vì bố   cực kỳ phản đối. Họ  rằng nếu  đến thành phố lớn thì chắc chắn  thể sống nổi,  đến lúc đó họ   hỗ trợ ."
Bình luận lập tức bùng nổ.
[Cha  cô đang quan tâm cô  đang thao túng tâm lý ?  thấy năng lực cô  tệ ,  thể nhận  offer cho vị trí quản lý thì   thể ăn bám cha  chứ? Nếu   ngoài gây dựng sự nghiệp khi còn trẻ, thì còn đợi đến bao giờ?]
[ nghĩ chắc bố  cô sợ cô  xa  sẽ  lo cho họ lúc về già, nên mới tìm cách giữ chân cô !]
[Bên  đừng  nặng lời như thế. Bố  nuôi nấng  lớn lên, thì khi họ già,  cũng   trách nhiệm báo hiếu chứ. Có qua   mà.]
Dòng bình luận liên tục nhảy lên  ngừng, khiến chủ kênh Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
"Hoa  đào, điều gì khiến cô chần chừ khi   cơ hội  việc ở thành phố lớn ?"
Hoa  đào trầm mặc một chút  đáp:
Mộng Vân Thường
"Vì bố   phản đối. Với , họ  cũng  sai… Nếu  ở xa,  sẽ  thể chăm sóc họ . Họ cũng  lớn tuổi,  còn  nuôi em trai  nữa… Thằng bé ít hơn  tận mười tuổi, bố  nuôi nó  vất vả. Là con gái lớn trong nhà,  vẫn  giúp đỡ một chút."
Bình luận lập tức náo động.
[??? Ít hơn tận mười tuổi luôn á? Ngột ngạt thực sự...]
[Thật  lúc lớn tuổi  thì  cần sinh thêm con nữa , như  chỉ tạo thêm gánh nặng cho đứa lớn.]
[ cũng  đây. Tưởng   học đại học là  thể bay nhảy, ai ngờ về nhà thấy bố   sinh cho  một đứa em gái...]
Ngay lúc   đang thảo luận rôm rả, Kỷ Hòa bỗng lên tiếng, giọng cô chậm rãi nhưng mang theo chút nghiêm túc:
"Bố  cô   với cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1222.html.]
Không khí như khựng .
Hoa  đào  xong thì  một cách miễn cưỡng, ánh mắt mang theo sự do dự.
"Chị   lời  dối  sự thật?"
Kỷ Hòa  đáp, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc , Hoa  đào mới nhẹ nhàng thở , chậm rãi :
"Nói thật thì…   lắm."
Cô  cúi đầu, giọng  đầy sự chua xót.
"Từ nhỏ đến lớn,  thích cái gì, họ cũng  mua cho . Lúc nào cũng lấy đủ lý do để từ chối. Nghe thì  vẻ  bất hiếu, nhưng  luôn cảm thấy, những quyết định của họ  bao giờ vì , mà đều là vì chính họ…"
Cô  ngập ngừng một chút  bật , nhưng nụ    tràn đầy cay đắng.
"  như thế   vẻ hỗn hào đúng ? Vì ai cũng …  gì  cha  nào   con  sống  chứ?"
Bình luận bỗng chững ,  lẽ   đều đang tiêu hóa những lời .
Hoa  đào hít sâu một , giọng cô  khẽ run:
"Nói thật…  luôn ghen tị với gia đình chị họ . Hai bác của   hiền lành, chị    gì, họ cũng ủng hộ, cũng động viên, cũng  bao giờ dội gáo nước lạnh  chị ."
"  thì khác. Hình như từ nhỏ đến lớn,   bao giờ   lời động viên nào từ bố . Những gì họ  với  chỉ  trách mắng, đánh đập, cấm đoán."
Cô  dừng , khẽ siết chặt ngón tay, như thể đang ép    sự thật  đè nén bao lâu nay.
"Đôi khi…   cảm giác như họ sinh  và nuôi nấng  chỉ để phục vụ một mục đích nào đó."