Trong buổi tế lễ, cả thôn dân đều đong đưa theo tiếng nhạc và tiếng trống dồn dập.
Họ nhắm mắt , cơ thể xoay tròn theo điệu nhạc, bộ dạng say sưa như thể  cuốn  một cơn mê.
Mộng Vân Thường
Thường Gia Ngôn ngẩng đầu quan sát xung quanh, cảm giác như  đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Không khí nơi  khiến  thấy ngột ngạt, bất an một cách khó hiểu.
Bên cạnh , sắc mặt Lạc Nhiễm Nhiễm tái nhợt, bàn tay khẽ siết , vô thức tiến gần về phía Kỷ Hòa.
Trước mắt họ là cảnh ca múa tưởng chừng như rộn ràng, vui vẻ, nhưng  vì sự hân hoan, chỉ  cảm giác áp lực ngày càng đè nặng.
Giữa đám  cuồng tín ,   một ngoại lệ…
Ánh mắt Kỷ Hòa rơi  một  phụ nữ  cách cô  xa.
Cô   nhảy múa như những thôn dân khác mà  yên lặng như một bức tượng đá.
Bên cạnh cô  là một bé gái chừng năm, sáu tuổi, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay . Trong khi đứa bé ríu rít  ngừng, thì ánh mắt  phụ nữ  chỉ dán chặt  chiếc trống giữa sân, lộ rõ vẻ đau thương.
“Mẹ ơi,  đang  gì ?” Bé gái nghiêng đầu hỏi, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ tò mò.
Không  phản hồi.
“Mẹ ơi,  trông  buồn thế?” Bé gái tiếp tục hỏi, giọng điệu  chút ấm ức. “ ! Mẹ ơi, con  thấy dì Tương Tương . Lâu lắm  con  gặp dì …”
Cô bé kéo tay , lay nhẹ, cố gắng thu hút sự chú ý.
“Mẹ ơi…”
Mãi đến khi cô bé gọi đến  thứ ba,  phụ nữ  mới sực tỉnh, cúi xuống  con gái. Cô  siết chặt bàn tay nhỏ nhắn , giọng  thoáng vẻ áy náy.
“Xin  Điền Điền,    mải nghĩ nên  để ý. Mẹ   buồn .”
 Điền Điền  hài lòng với câu trả lời .
“Hứ! Mẹ , dạo   cứ  thẫn thờ lắm! Lúc nào con gọi  cũng  thèm trả lời!” Cô bé bĩu môi, bất mãn trách móc. “Còn nữa! Mẹ ơi, dì Tương Tương   ? Lâu  con  thấy dì ! Con nhớ dì  lắm. Lúc  dì còn hứa dẫn con  câu cá ở sông mà!”
Vừa nhắc đến cái tên , sắc mặt  phụ nữ lập tức sa sầm. Một nỗi bi thương sâu thẳm hiện lên trong đáy mắt cô .
Cô  im lặng thật lâu  mới chậm rãi lên tiếng:
“Mẹ  cho con  nhé… Dì Tương Tương  rời khỏi thôn . Phải  lâu nữa mới  thể  về.”
Điền Điền  vẻ hụt hẫng, giọng  nhỏ hẳn :
“…Vậy …”
Người phụ nữ    gì thêm, ánh mắt   nữa dừng  chiếc trống giữa sân. Bi thương, trầm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1254.html.]
 lúc , một giọng  nhẹ nhàng vang lên bên tai cô .
“Có  cô  điều gì đó ?”
Người phụ nữ giật   đầu . Trước mắt cô  là một cô gái trẻ, mái tóc dài buông xõa, khoác   chiếc váy trắng đơn giản.
Ngũ quan cô gái  thanh tú đến mức  giống  phàm, như thể một tiên nữ  rơi xuống nhân gian.
Nhìn khuôn mặt xa lạ ,  phụ nữ buột miệng:
“Cô… là  bên ngoài?”
Kỷ Hòa gật đầu. “Ừ.”
Người phụ nữ thoáng sững sờ, trong mắt dường như  gì đó  , nhưng   do dự.
Cuối cùng, cô  chỉ hạ giọng nhắc nhở:
“...Nơi    chỗ mà  bên ngoài nên đến. Các cô nên rời khỏi đây càng sớm càng . Nếu chậm trễ…  thể sẽ  kịp nữa .”
Thường Gia Ngôn bước lên , vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô  thể  rõ hơn ?”
 còn  kịp hỏi thêm, đột nhiên một nhóm thôn dân từ  ùa tới.
Bọn họ  rạng rỡ, vây kín  phụ nữ , đẩy Thường Gia Ngôn sang một bên.
“Chúc mừng nha, Triệu Ngọc! Em gái cô   chọn để phục vụ ngài Thần Quạ! Đây là vinh dự lớn lắm đấy!”
“ thế! Cả nhà họ Triệu của cô   sẽ phát đạt!”
Giữa vòng vây náo nhiệt , Điền Điền tròn mắt ngạc nhiên, ngước lên hỏi :
“Mẹ? Không    dì Tương Tương  ngoài thôn ? Sao bọn họ   dì   hầu hạ ngài Thần Quạ ?”
Người phụ nữ - Triệu Ngọc - cứng đờ cả .
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt cô  vụt lạnh.
Không trả lời,  giải thích, cô  chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái  cúi đầu  nhanh:
“Xin ,  thấy  khỏe. Nghi thức tế lễ cũng sắp kết thúc ,  đưa Điền Điền về .”
Dứt lời, cô  vội vàng kéo con gái rời , như thể sợ chậm một bước sẽ  thể thoát  nữa.
Đám  Kỷ Hòa  yên  theo,   một lời.
 trong lòng bọn họ… một linh cảm chẳng lành đang dần hiện rõ.