Kho lúa  đóng sập , bóng tối lập tức nuốt chửng  gian xung quanh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Hạ Ngọc mơ hồ  thấy cô gái mặc váy trắng   nền đất, ngón tay khẽ động đậy.
"Cũng đến lúc …"
Cô chờ đợi tiếng  than, gào thét, những âm thanh tuyệt vọng giống như   đây.
Thế nhưng, một giây —
Cô gái  xoay   dậy.
Không chỉ , cô  còn cúi đầu nhổ  một thứ gì đó.
Một chiếc bật lửa.
Hạ Ngọc trừng mắt ,  thể tin  cảnh tượng  mặt.
Cô ... ngậm bật lửa trong miệng ?
Thực tế, Kỷ Hòa  hề hôn mê.
Ngay khi Bạch Hà buông tay thả cô xuống đất, cô    tỉnh táo.
Đối với cô, việc vẽ một tấm bùa lửa là chuyện quá đơn giản.  vì  rõ tình hình trong kho lúa, cô   để lộ  phận   tu vi quá sớm.
Thế nên, cô  giấu bật lửa trong miệng.
Trong  cảnh , cô chẳng  tâm trí mà để ý đến chuyện sạch sẽ   nữa.
Kỷ Hòa nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt lóe lên suy tính.
Thấy thế, Hạ Ngọc vội vàng thúc giục: "Cô  bật lửa đúng ? Vậy mau đốt đứt dây trói ! Chúng   nhanh chóng trốn  ngoài!"
 Kỷ Hòa chỉ lắc đầu.
"Chờ một chút."
Vốn dĩ cô cũng định hành động ngay, nhưng bây giờ   thời điểm thích hợp.
Trời vẫn còn sáng, bên ngoài vẫn   nhiều thôn dân canh gác.
Cô thì  thể thoát, nhưng nếu  mang theo Hạ Ngọc—một  bình thường   sức chống cự—thì tỷ lệ thành công sẽ giảm  đáng kể.
Thời điểm  nhất để hành động chính là khi màn đêm   buông xuống.
Hạ Ngọc sợ hãi bật : "...  thực sự  sợ…"
Cô    nhốt trong  quá lâu, đến mức niềm hy vọng sống sót cũng dần lụi tàn. Cô    khi nào  sẽ  đưa  hiến tế,   bản  còn sống  bao lâu nữa.
Bây giờ, khi  thấy chiếc bật lửa, cô  giống như kẻ sắp c.h.ế.t chìm vớ  một khúc gỗ.
Giọng  của Kỷ Hòa dịu : "Đừng sợ.  sẽ đưa cô  ngoài."
   bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1261.html.]
Hai   trong kho lúa, lặng lẽ chờ đợi.
Không giống Hạ Ngọc, Kỷ Hòa vẫn luôn tính toán thời gian.
Ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe cửa, chiếu rọi  gian nhà kho u ám.
Nếu  tập trung,  dễ mất  khái niệm về thời gian.
Từng phút trôi qua, cuối cùng, màn đêm  bao phủ khắp nơi.
Kỷ Hòa nắm lấy chiếc bật lửa, chuẩn  đốt dây thừng thì—
"RẦM!"
Cánh cửa nhà kho bất ngờ  đá văng!
Mộng Vân Thường
Một bóng đen xuất hiện ngay lối .
Cả Hạ Ngọc và Kỷ Hòa đều cứng đờ .
Chẳng lẽ bọn họ  phát hiện  ?
Bóng tối che khuất khuôn mặt của kẻ xông . Người đó  yên, chỉ  chằm chằm  hai  họ,   hành động gì khác.
Ngay lúc đó, một giọng  quen thuộc vang lên từ bên ngoài:
"Đứa nào dám xông  đây?!"
Kỷ Hòa nhận  giọng  —đó là ông lão  chở ba  bọn họ đến thôn Nha Thần!
Ông  cũng là một trong những kẻ canh giữ kho lúa.
Cùng lúc,  nhiều thôn dân cầm xẻng, cầm búa kéo đến,  miệng hô lớn:
"Ai?! Dám quấy rối lễ tế thần hả?"
"Mau cút khỏi đây! Mày  hại c.h.ế.t cả thôn ?!"
Bóng đen   giữa đám , trông  vẻ đơn độc và nhỏ bé.
Hạ Ngọc nuốt nước bọt.
Người … là bạn  địch?
Cô  còn  kịp suy nghĩ xong, bóng đen   cất giọng  nhạt:
"Một lũ kiến hôi."
Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc lóe lên!
Hạ Ngọc  thể  rõ động tác của đối phương.
Chỉ trong tích tắc, đám thôn dân còn đang hung hăng lao đến bỗng dưng ngã xuống đất, mềm nhũn như những quả bóng  xì .
Cảnh tượng  mắt khiến Hạ Ngọc tròn mắt kinh hãi.