Cửa   chốt từ bên ngoài, Thường Gia Ngôn  thể phá  .
Đây là điều may mắn duy nhất trong tình cảnh .
Thế nhưng, cánh cửa gỗ cũ kỹ vẫn  ngừng rung bần bật.
Người ở bên trong đang đập điên cuồng, cố gắng  lao  ngoài.
Giữa những tiếng đập cửa vang dội, dường như Lạc Nhiễm Nhiễm còn  thấy cả tiếng gào thét của Thường Gia Ngôn.
Một âm thanh khàn đặc, méo mó,  còn giống như tiếng  nữa…
Lạc Nhiễm Nhiễm rùng , theo bản năng xoay  , lo lắng hỏi Bạch Hà:
“Nhà cô xây chắc chắn chứ? Không  cái loại công trình đậu hũ,  va một cái  sập đấy chứ?”
Bởi nếu đây đúng là cái loại công trình đậu hũ rỗng ruột, thì bây giờ bọn họ chẳng khác gì đang   cửa địa ngục cả.
Bạch Hà  trả lời câu hỏi đó, cô  chỉ  chằm chằm  Lạc Nhiễm Nhiễm, giọng run rẩy:
“Tại  Thường Gia Ngôn  thành  như ? Anh …   cái gì?”
Lạc Nhiễm Nhiễm bực bội:
“ cũng   đây ! Chính  còn ngạc nhiên hơn cả cô nữa  chứ! Từ lúc  đặt chân đến cái thôn quỷ quái , hết chuyện kỳ lạ  đến chuyện kinh khủng khác cứ liên tục xảy ! Giờ thì  , bạn  biến thành cái thứ quái gì đó, mà  còn chẳng     thể trở  bình thường  …”
Cô siết chặt nắm tay, nghiến răng.
Trước khi rời , Kỷ Hòa   cho họ theo cùng, bảo họ ở  để tránh hành động thiếu suy nghĩ.
Thế mà…
Dù  cẩn thận đến thế, kết cục vẫn là thế  ?
Đến lúc gặp  Kỷ Hòa, cô  giải thích thế nào đây?
Cùng lúc đó, Bạch Hà cũng đang chìm trong hoảng loạn.
Cô  cứng đờ  sang  bố —một  đàn ông trung niên  gương mặt nghiêm nghị, nhưng lúc  trông  trắng bệch.
Giọng cô   run lên:
“Bố… chắc  … chuyện mà con đang nghĩ đấy chứ…?”
Bố Bạch nhíu mày, trầm giọng:
“Chuyện gì?”
Bạch Hà nuốt khan một cái, giọng hạ thấp:
“Bố  từng kể với con  mà… Chuyện mấy chục năm … Lúc đó dân làng cũng bất mãn với lễ tế ngài Thần Quạ, cũng  chịu  trống Chị Hai. Kết quả thì ? Không lâu , trong thôn liền bùng phát dịch bệnh.
Những  dân … bọn họ giống như dã thú mất  lý trí.
Họ lao  cắn xé lẫn , trong mắt chỉ còn  m.á.u thịt…
Khi đó, cả thôn m.á.u chảy thành sông, gần như  diệt vong…”
Nói đến đây, Bạch Hà rùng .
Cô   dám  tiếp nữa.
Chỉ là… Cô   sang  cánh cửa phòng vẫn đang rung bần bật , trong lòng dấy lên một nỗi bất an khủng khiếp.
Bố Bạch  xong, sắc mặt lập tức  đổi.
Ánh mắt ông  tối sầm, cả  như  một bóng ma quá khứ đè lên.
Ông vẫn nhớ như in những lời mà bố   từng kể.
Nhớ cả cái cách mà ông nội của ông  kể  chuyện  cho bố ông.
Trận dịch năm đó…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1267.html.]
Giống như một cơn ác mộng.
Một cơn ác mộng  bao trùm lên thôn Nha Thần qua bao thế hệ.
Không ai quên .
 cũng  ai dám nhớ .
Bạch Hà hạ giọng, gần như thì thầm:
“Bố… bố  thấy là… triệu chứng của Thường Gia Ngôn bây giờ cũng  giống… với bọn họ năm đó ?”
“Không…  thể nào!”
Bố Bạch đột nhiên hét lên, cắt đứt lời con gái .
Cả  ông  run lên bần bật.
Mặc dù miệng thì phủ nhận, nhưng vẻ mặt hoảng sợ    bán  ông .
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, cơn ác mộng năm xưa  sắp lặp ?
“Không thể nào…”
Bố Bạch thì thào, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Bao nhiêu năm nay, thôn chúng   hy sinh nhiều  như thế… Siêng năng tế bái… Một lòng trung thành với ngài Thần Quạ… Sao  thể xảy  chuyện  ?
Hơn nữa, dù cho  thật sự xảy … tại … tại     bắt đầu từ nhà chúng ?!”
Bạch Hà cắn môi.
Cô  lặng  trong chốc lát,  đó đột nhiên :
“Bố quên  ? Cô gái tên Kỷ Hòa đó… chính cô   chủ động  con   hiến tế.
… nếu như cô   đủ điều kiện…
Chẳng   lừa ngài Thần Quạ ?”
Bố Bạch giật .
Ánh mắt ông  chợt lóe lên.
“…  !”
Mộng Vân Thường
Ông  chợt lấy  tinh thần, giọng run lên vì kích động:
“Chắc chắn là vì thế! Nếu như lễ tế thực sự  hảo, thì  ngài Thần Quạ vẫn còn tức giận ?”
Ông     nghiến răng  sang  Lạc Nhiễm Nhiễm.
Vừa , ông  vẫn còn đang chìm trong sợ hãi.
 giờ đây, sự hoảng loạn  hóa thành giận dữ.
Chuyện  vốn  thể xảy .
Nếu  gì đó sai…
Thì là do bọn chúng gây !
Bố Bạch chỉ tay  mặt Lạc Nhiễm Nhiễm, nghiến răng gằn giọng:
“Con ranh … Có  mày  thông đồng với bạn mày để lừa bọn tao ?”
“Ban đầu bọn tao  để cho chúng mày ! Chính chúng mày  cố tình  về,  phá hoại lễ tế!
Có …   chúng mày  báo thù ?!”
Lạc Nhiễm Nhiễm: “???”