Dương Ngọc Tú hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh  tiếp tục:
"Sau đó, lúc nào  cũng  thấy con bé  chuyện một .  hỏi thì Kỳ Kỳ bảo   đang  chuyện với nó, nhưng khi  hỏi đó là ai thì con bé   ."
Cô siết chặt bàn tay, rõ ràng đang giữa mùa hè nhưng cả   bắt đầu run rẩy.
"Mấy ngày nay, tình trạng càng nghiêm trọng hơn!"
Cô  chằm chằm  Kỷ Hòa, ánh mắt tràn đầy bất an:
"Thỉnh thoảng, Kỳ Kỳ sẽ chỉ  một góc nào đó trong nhà và    ở đó!  thật sự  sợ…    thứ đó  hại con gái  . Bây giờ   dám để Kỳ Kỳ rời khỏi tầm mắt  nữa."
Nói đến đây, mắt cô đỏ hoe, giọng  nghẹn ngào:
"Streamer, xin cô giúp con gái !   thể mất Kỳ Kỳ nữa!"
Sau khi  xong, cô nhắm mắt , cố gắng kìm nén cảm xúc, một lúc lâu  mới dần lấy  bình tĩnh.
Kỷ Hòa  cô, giọng điệu bình thản:
"Cô   giải quyết như thế nào?"
[Bây giờ còn  hỏi ? Đương nhiên là  diệt thứ đó ngay !]
[Chẳng lẽ streamer   cách xử lý nên mới hỏi ?]
[Chờ  tiếp  , đừng vội kết luận!]
Dương Ngọc Tú thoáng ngẩn , khó hiểu hỏi:
"Thứ đó hại  như , chẳng lẽ  thể trực tiếp xử lý ?"
Kỷ Hòa  trả lời ngay, mà hỏi ngược :
"Cô nghĩ kỹ  , mấy ngày qua, nó  thực sự  hại Kỳ Kỳ ?"
Dương Ngọc Tú sững sờ.
Hại Kỳ Kỳ ư?
[Bà   cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ  đợi đến khi  chuyện xảy  mới xử lý ?]
[Streamer, cô lấy tiền của  ,  còn  giúp cho thứ đó chứ?]
[Từ từ nào!  tin streamer  lý do!]
Lúc ,  lưng Dương Ngọc Tú, Kỳ Kỳ  giường  cử động một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/127.html.]
Cô bé dụi mắt,  dậy, giọng  mềm mại vang lên:
"Mẹ…"
Dương Ngọc Tú giật ,   thấy con gái  tỉnh, vội vàng chạy đến bên giường, lo lắng hỏi:
"Kỳ Kỳ,   ồn đến con ?"
"Không  , ."
Cô bé lắc đầu, ánh mắt trong veo  về phía góc tường phía  Dương Ngọc Tú.
Chỉ ngón tay nhỏ xíu về phía đó, Kỳ Kỳ chu môi, giọng  giận dỗi:
"Là   gọi con dậy."
Câu   khiến Dương Ngọc Tú như hóa đá.
Cô lập tức  phắt  , hoảng loạn  xung quanh nhưng  thấy gì cả. Hơi thở gấp gáp, cô run giọng :
"Streamer… nó ở trong phòng! Cô mau giúp chúng  với!"
Bầu  khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng.
Giọng  của Kỷ Hòa vang lên, bình tĩnh và kiên định:
"Kỳ Kỳ, con  thể  thấy dáng vẻ của   ?"
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút  đáp:
"Mặt   tối tối, con   rõ."
Nói xong, cô bé chợt kéo tay , giọng  đầy tò mò:
"Mẹ, con  thể đến gần xem một chút ?"
"Không !"
Dương Ngọc Tú hoảng hốt ôm chặt con gái  lòng, như  che chở cô bé khỏi  thứ.
Cô  Kỷ Hòa, giọng đầy khẩn cầu:
"Kỷ Hòa,  trả tiền! Xin cô hãy mau chóng đưa nó  !"
Kỷ Hòa vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, chậm rãi đáp:
Mộng Vân Thường
"Chờ một chút nữa, nhanh thôi."