Ánh sáng trong kho hàng  yếu, chỉ  một ngọn đèn sợi đốt mờ mịt.
Lý Nguyệt Nhiên nhíu mày, bật đèn pin điện thoại, bước đến gần hơn để  kỹ.
Ánh sáng chiếu rọi xuống, một vật nhỏ lẳng lặng hiện .
Khoảnh khắc nhận  đó là gì, Lý Nguyệt Nhiên khựng .
Dây đeo điện thoại của Vân Vân.
Tại  nó    đế ma-nơ-canh?
Cô cau mày, Vân Vân đúng là bất cẩn quá .
Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt Nhiên cẩn thận bước tới,  xổm xuống, đưa tay nhấc một bên chân của ma-nơ-canh lên để lấy sợi dây đeo điện thoại  mắc kẹt bên .
 đúng  khoảnh khắc đó—
Cộp… cộp…
Một âm thanh vang lên phía  lưng.
Lý Nguyệt Nhiên lập tức khựng .
… Tiếng bước chân?
Cô  nín thở.
Lẽ nào còn  ai khác trong nhà kho  ngoài cô?
Lý Nguyệt Nhiên lập tức nghĩ đến Kỷ Hòa. Có khi nào cô  xuống đây tìm  ?  mà… rõ ràng nãy giờ cô   thấy tiếng thang máy hoạt động.
Cảm giác bất an ập đến.
Vẫn giữ chặt sợi dây điện thoại trong tay, cô từ từ  đầu —
Vừa  thấy cảnh tượng  mắt, cả  cô chợt cứng đờ, một cơn lạnh buốt từ sống lưng lan   .
Ngay phía  cô, một ma-nơ-canh nhựa  lặng lẽ, khuôn mặt trống rỗng của nó  chằm chằm  cô.
Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm  đôi mắt vô hồn đó,  bộ huyết mạch trong  như đông cứng .
Không thể nào!
Chắc chắn  ,  lưng cô  hề  gì cả!
Hơn nữa, tất cả ma-nơ-canh trong kho đều  đặt  mặt về phía thang máy.  bây giờ… tại  con ma-nơ-canh   xoay  ???
Hơi thở của Lý Nguyệt Nhiên trở nên dồn dập.
Chân cô như  đóng đinh xuống sàn,  tài nào nhấc lên nổi.
Cô bất giác nhớ đến những lời đồn đại mà các nhân viên nữ trong công ty vẫn  thì thầm với —
Nửa đêm, những ma-nơ-canh  sẽ tự  cử động, chậm rãi   trong nhà kho…
Lẽ nào…?
Ngay lúc đó—
"Reng reng reng…!"
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, xé toạc bầu  khí im lặng c.h.ế.t chóc trong kho hàng.
Lý Nguyệt Nhiên giật b.ắ.n , gần như theo phản xạ mà nhấn nút  máy.
Giọng Vân Vân vang lên trong điện thoại,  chút do dự:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1284.html.]
"Tổng giám đốc Lý ơi… Em  chuyện    với chị. Em  chị  thích  mấy chuyện kiểu , nhưng mà… chị đừng mắng em nhá… Em  đùa ."
Lý Nguyệt Nhiên nắm chặt điện thoại, bàn tay  chút run. Cô   gì, chỉ lặng lẽ  tiếp.
"Em nghi ngờ… trong kho hàng thực sự  ma!"
Giọng Vân Vân khẽ run rẩy:
"Chiều nay lúc xuống lấy quần áo, em vô tình  rơi dây đeo điện thoại.  lúc cúi xuống nhặt, em phát hiện nó  kẹt  chân của một ma-nơ-canh.
Lúc đó trong kho chỉ   em.
Tại   thể xảy  chuyện như  ?"
Tay của Lý Nguyệt Nhiên bất giác siết chặt sợi dây điện thoại trong tay .
"Chưa hết …"
Vân Vân tiếp tục , giọng ngày càng nhỏ:
"Giữa đống ma-nơ-canh , em để ý thấy một con  khuôn mặt  quen thuộc. Nhìn kỹ … nó trông giống hệt Bối Sơn Hương!"
Mộng Vân Thường
Lý Nguyệt Nhiên khẽ giật .
Bối Sơn Hương…?
Cô  nhớ mang máng đó là một  mẫu nổi tiếng  mạng, từng  công ty mời  quảng cáo  đây.
"Chị còn nhớ Bối Sơn Hương ?" Vân Vân hạ giọng. "Hồi chiều lúc em  thấy, em cũng chỉ thấy  bất ngờ thôi.   đó nghĩ kỹ , em càng thấy  gì đó  .
Vậy nên em  gọi điện cho  đại diện của cô , hỏi về lịch trình gần đây.
Chị  ?
Người đại diện  rằng…  mất liên lạc với Bối Sơn Hương một thời gian !
Bình thường cô    nóng nảy, cứ hễ    việc là  cắt đứt liên lạc, nên ban đầu  đại diện  để tâm lắm.
 mà… nếu cô  thực sự biến mất  thì ?
Nếu như— nếu như cái ma-nơ-canh đó chính là Bối Sơn Hương thì ???"
Tim Lý Nguyệt Nhiên đập mạnh trong lồng ngực.
"Bây giờ em nghĩ  vẫn còn thấy sợ.
Tổng giám đốc Lý… em    điều  sẽ  chị mắng, nhưng mà em thực sự cảm thấy công ty chúng   điều gì đó  .
Hay là… chị mời một vị cao nhân về xem thử ?
Tổng giám đốc Lý? Chị   em  ? Tổng giám đốc Lý??"
Ở đầu dây bên , giọng Vân Vân dần trở nên gấp gáp.
 Lý Nguyệt Nhiên    thể đáp .
Cuộc gọi…
Đã  cắt đứt từ lúc nào.
"Bíp… bíp… bíp…"
Tiếng tín hiệu ngắt máy vang lên lạnh lẽo.
Lý Nguyệt Nhiên ngây   màn hình điện thoại, tâm trí hỗn loạn.
Những lời của Vân Vân… Cảnh tượng  mắt…
Khi cô ngẩng đầu lên  nữa—