Ngay  đó, cô lập tức lắc đầu, lẩm bẩm:
"Không...    cô ... cô    bạn  của ..."
Câu  mâu thuẫn  càng khiến bầu  khí trở nên căng thẳng.
Sự thật đang dần hé lộ—
Từ Đồng sinh  tại một ngôi làng nhỏ ở miền núi xa xôi.
Cô là một học sinh xuất sắc, vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và đậu  trường Đại học B tại thành phố B.
Thành phố B là một trong những thành phố phát triển hàng đầu. Mười năm , giá nhà ở đây  lên đến cả trăm nghìn một mét vuông.
Chính vì điều đó, một   dân địa phương mang tâm lý kiêu ngạo, tự hào vì  là  thành phố B, đồng thời xem thường những  đến từ vùng khác.
Không  ai cũng như , nhưng bầu  khí đó vô hình chung tạo nên một sự kỳ thị nhất định. Người dân địa phương coi  là một nhóm riêng biệt và   kết giao với "dân ngoại tỉnh".
Từ Đồng từng  về điều   khi nhập học, điều đó khiến cô bất an.
Trong lớp cô, tổng cộng  bốn mươi sinh viên, trong đó hơn ba mươi  là dân thành phố B.
Cô sợ rằng  sẽ  thể hòa nhập  nhóm bạn của họ, sợ rằng  sẽ  cô lập.
Từng  bắt nạt và cô lập khi còn học cấp ba, cô hiểu rõ nỗi đau đó như thế nào. Đối với cô, một   rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Hồi trung học, Từ Đồng từng học ở một ngôi trường kém danh tiếng, nơi mà đa  học sinh chỉ xem việc học như một thủ tục để lấy bằng, chẳng mấy ai thực sự nghĩ đến chuyện thi  đại học.
 cô  khác.
Từ Đồng học giỏi, chăm chỉ, lúc nào cũng cắm đầu  sách vở. Cũng chính vì thế mà cô  thể hòa nhập với đám bạn cùng lớp – những  vốn  xem trọng việc học.
Trong một tập thể, dù là đúng  sai, dù là chính nghĩa  tà ác, chỉ cần bạn là thiểu  thì sớm muộn gì cũng  cô lập.
Và Từ Đồng   cô lập suốt ba năm như thế.
Mộng Vân Thường
Bóng ma tâm lý từ những năm tháng đó khiến cô cực kỳ lo lắng khi bước  đại học. Cô sợ hãi rằng  sẽ  lặp  quãng thời gian cô đơn và lạc lõng như  .
Người đầu tiên Từ Đồng quen khi  đại học chính là Ngu Tĩnh Văn.
Hôm , cô một  xách theo cả đống hành lý, chật vật kéo hết đồ đạc  ký túc xá.
Một cô gái  gần đó quan sát một lúc,  lên tiếng:
"Cậu  cần giúp ?"
Cô  mỉm  với Từ Đồng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Hình như chúng  học cùng lớp đấy. Sau  sẽ là bạn cùng lớp ."
Nụ  của Ngu Tĩnh Văn thật ấm áp, còn giọng điệu thì nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức khiến Từ Đồng cảm thấy  an ủi.
Từ Đồng  quyết tâm từ sớm rằng khi lên đại học, cô nhất định  kết bạn,  thể để bản  cô đơn như  nữa.
Ngu Tĩnh Văn trở thành  đầu tiên cô  kết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1306.html.]
Giống như bắt  một cọng rơm cứu mạng, ngay khi Ngu Tĩnh Văn giúp cô chuyển xong đồ đạc, Từ Đồng vội vàng :
" thấy  là một   . Chúng   bạn nhé?"
Chỉ cần  một  bạn, chỉ cần  một mối liên kết, cô sẽ  còn lẻ loi nữa.
Ngu Tĩnh Văn  sững sờ,  đó mỉm :
"Đương nhiên là  ."
 , cô   chớp mắt và  tiếp bằng một giọng điệu nửa đùa nửa thật:
" mà , nếu    bạn với  thì  suy nghĩ kỹ đấy.   trầm cảm đó."
Lần  đến lượt Từ Đồng ngạc nhiên.
Trầm cảm?
Trong suy nghĩ của cô,   trầm cảm hẳn  là những  lúc nào cũng ủ rũ, chán nản,  thậm chí là  lóc.
 Ngu Tĩnh Văn trông  bình thường. Cô  vui vẻ,  thiện,   đùa,  hề giống một  mắc bệnh tâm lý chút nào.
Như  thấu sự nghi hoặc của cô, Ngu Tĩnh Văn thản nhiên :
"  đùa .  thực sự  trầm cảm. Trước kỳ thi đại học,   uống thuốc liên tục. Bây giờ thì triệu chứng  thuyên giảm hơn một chút ."
Cô   nhẹ, ánh mắt  trầm xuống.
"Cho nên, nếu   đến gần  thì đừng rời xa  nhé. Nếu ...  sẽ  buồn đấy. Được ?"
Từ Đồng ngập ngừng một chút,  kiên định gật đầu.
"Được."
Lúc , cô thực sự  chân thành.
Ngu Tĩnh Văn  bụng,  thiện, là một cô gái  đáng quý. Làm bạn với một  như ,  gì là   chứ?
Khi bước  học kỳ mới, Từ Đồng mới dần hiểu rõ hơn về các bạn nữ trong lớp.
Phần lớn trong  họ đều là  bản địa của thành phố B – một thành phố phồn hoa và phát triển. Có một thứ khí chất đặc biệt mà chỉ những  sinh  trong những gia đình  điều kiện mới  thể sở hữu.
Không ai  , nhưng giữa họ và những sinh viên từ nơi khác đến luôn tồn tại một ranh giới vô hình.
Từ Đồng    địa phương, và điều đó thể hiện quá rõ ràng.
Giọng phổ thông của cô  chuẩn.
Cử chỉ của cô  phần rụt rè, dè dặt.
Nhận thức và tầm  của cô cũng  rộng như họ.
Muốn hòa nhập với "đa ", cô buộc  đeo một chiếc mặt nạ, cẩn thận che giấu sự tự ti của .
Cô sợ... nếu  lỡ  sai   sai điều gì, thì quãng thời gian kinh hoàng của ba năm trung học sẽ lặp .