Sau khi hỏi bác sĩ, họ mới  rằng vì chịu cú sốc quá lớn, Từ Đồng  mất  một phần ký ức. Cô  quên mất sự tồn tại của một  tên là Ngu Tĩnh Văn.
Có lẽ, đây  là một điều .
Người duy nhất  thiết với Ngu Tĩnh Văn nay   còn nhớ cô .
Vậy thì cái c.h.ế.t của Ngu Tĩnh Văn cũng sẽ dần  lãng quên theo thời gian.
Từ đó về ,  bộ sinh viên trong lớp đều ngầm hiểu với  về một "sự thật": Lớp Quản lý Tài chính 1 chỉ  ba mươi chín .
Từ Đồng, dù  quên mất cái tên Ngu Tĩnh Văn, nhưng trong tiềm thức, cô vẫn luôn cảm thấy  điều gì đó  đúng.
Rõ ràng, lớp cô  bốn mươi .
Cô cố gắng xác nhận điều  với bạn cùng phòng, nhưng mỗi khi nhắc đến, họ đều né tránh với vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí  dám  thẳng  mắt cô.
Giờ nghĩ ,  lẽ họ  chỉ vì sợ xui xẻo mà   nhắc đến.
Mà còn bởi vì—cảm giác tội .
Họ   là hung thủ trực tiếp, nhưng chẳng  chính sự thờ ơ của họ cũng  gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Ngu Tĩnh Văn ?
Ngoảnh mặt  ngơ  nỗi đau của  khác, cũng là một loại tội .
Rồi một ngày nọ, trong một buổi tình nguyện, Từ Đồng đến một khu chung cư gần trường. Một bà lão quen thuộc nở nụ  hiền hậu khi thấy cô:
"Cô bé, hôm nay cháu đến đây một  ? Còn  bạn   của cháu ?"
Bạn ?
Cô   bạn  nào ?
Không  lúc nào cô cũng đến đây một  ư?
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, bà lão cũng ngạc nhiên:
Mộng Vân Thường
"Cô bé, cháu quên  ? Lần  cháu  cùng một cô bé khác, cao gần bằng cháu, da trắng lắm,   lắm. Bà còn bảo   hai đứa đến, bà sẽ mời ăn cơm cơ mà."
Từ Đồng bỗng cảm thấy tim  thắt .
Những mảnh ký ức mơ hồ chợt ùa về.
Hình bóng một  con gái thấp thoáng trong tâm trí cô—một cô gái  nụ   , một cô gái mà cô  bỏ quên  đó giữa dòng ký ức đằng đẵng.
Tiếng chuông nhà thờ từ xa vang lên.
Một giọt nước mắt chảy xuống má Từ Đồng.
Cô ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào:
" nhớ  …"
Bão bình luận: [Híc, thì  là thế!  cũng học đại học ở thành phố B, hình như   từng   một chuyện lớn gì đó xảy  ở đại học B, nhưng vì thông tin  che đậy quá kỹ nên  cũng   chi tiết cụ thể.]
 
  thật,  xin quẻ  đúng là chẳng  gì. Rõ ràng  đây chính cô     bạn suốt đời, bây giờ  là  bỏ rơi bạn bè."
"Lầu   thì dễ,  mới khó. Nếu là Từ Đồng, bạn  dám  mặt ? Chỉ cần cô  xuất hiện, chẳng khác gì tự đẩy   tầm ngắm. Hoàng Giai Giai giận cá c.h.é.m thớt,  khi   sang trút giận lên cô ."
"Nếu là bạn  ,  chắc chắn sẽ  !"
"  cao cả  như lầu  ... Dù   cũng sẽ   ."
" vẫn cảm thấy Từ Đồng  liên quan đến cái c.h.ế.t của Ngu Tĩnh Văn. Cô   trực tiếp  tay, nhưng chắc chắn là một phần nguyên nhân..."
Những dòng chữ dày đặc  màn hình như từng mũi kim xuyên thẳng  tim cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1310.html.]
Cô  nghĩ đến cô gái mặc váy đỏ,  mà cô thường xuyên  thấy trong trường.
Hôm đó, khi cô  bước  khỏi phòng tự học, hành lang dài vắng lặng  một bóng . Ở phía đối diện, một nữ sinh trong chiếc váy đỏ  yên lặng, ánh mắt hướng về phía cô.
Đến giờ cô mới nhận , váy của Ngu Tĩnh Văn vốn dĩ   màu đỏ...
Mà là một bộ váy trắng, chỉ là  khi cô  gieo  từ  lầu xuống, m.á.u tươi thấm đẫm vải áo, khiến nó nhuốm đỏ.
Cô   c.h.ế.t lâu như  , tại  vẫn  chịu rời ?
Chẳng lẽ... cô  mang oán khí,  về tìm cô để báo thù?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, sắc mặt Từ Đồng trắng bệch.
Lẽ  cô  nên đồng ý với Hoàng Giai Giai...
Chỉ vì một ý nghĩ nhất thời,  thứ     đổi.
Cô ngước mắt lên  Kỷ Hòa, giọng khàn  vì căng thẳng.
"Cô Kỷ Hòa... Ngu Tĩnh Văn...   cô   g.i.ế.c  ?"
Người c.h.ế.t oan thường hóa thành lệ quỷ,  về tìm kẻ  đẩy họ  đường cùng. Có khi nào...  phận cô cũng sẽ như ?
Kỷ Hòa đặt chiếc chuông đồng xuống bàn, im lặng hồi lâu  nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không ."
Từ Đồng sững sờ. "Vậy tại  cô  vẫn  chịu rời ?"
Kỷ Hòa bình thản đáp: "Cô   chụp một bức ảnh  nghiệp với cô."
Từ Đồng ngẩn . "Cô ... chỉ  chụp ảnh?"
" . Hiện tại đang là mùa  nghiệp,  nhiều sinh viên đều  về trường để chụp ảnh kỷ niệm. Trước đây, cô   từng  một tấm ảnh nào cả, bây giờ chỉ  lưu  một khoảnh khắc cuối cùng. Trong suốt quãng thời gian đại học, cô    nhiều bạn bè, chỉ  một  cô."
Dòng bình luận  diễn đàn tiếp tục nhảy liên tục.
"Hả?  cứ tưởng cô  sẽ kéo Từ Đồng c.h.ế.t chung chứ!"
" ! Nếu là ,  sẽ hận c.h.ế.t Từ Đồng!"
Từ Đồng cũng  khỏi bất ngờ.
"Cô ...  hận  ?"
"Có thể ban đầu ," Kỷ Hòa chậm rãi , " theo thời gian, cô   dần dần nghĩ thông suốt. Con  vốn ích kỷ, cô   mạo hiểm vì cô  cũng là chuyện bình thường thôi."
Sự cảm thông và cảm giác tội  đều  giới hạn. Một khi chúng ảnh hưởng đến sự an  của bản , con  sẽ chọn lùi bước.
Ngu Tĩnh Văn  nghĩ  lâu. Cuối cùng, cô  hiểu .
Cô   còn xem Từ Đồng như một  bạn  thiết, nhưng cũng   nhẫn tâm  về trả thù, bắt cô   chịu đựng dằn vặt.
Ít nhất,  ngày đầu tiên hai  gặp , khi Từ Đồng : " nghĩ  là một   ,    bạn với ."—câu   là thật lòng.
Lời hứa hẹn  thể  đổi, nhưng khoảnh khắc đó, nó từng là chân thật. Vậy là đủ .
Thay vì  rằng Ngu Tĩnh Văn  chụp ảnh với Từ Đồng,  lẽ nên  rằng cô   chụp ảnh với hình bóng Từ Đồng trong ký ức của .
Từ Đồng mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc,  thể thốt nên lời.
Mãi , cô mới nghẹn ngào :
"Vậy... chỉ cần  chụp một bức ảnh với cô , cô  sẽ biến mất ?"
Kỷ Hòa gật đầu. " ."