"Mẹ nó chứ! Cô điên  , Dương Ngọc Tú?" Gã nghiến răng gằn từng chữ. "Cô tự    thương thế  để  gì? Nếu cô  c.h.ế.t thì  ngoài mà chết! Đừng  kéo   cái xui xẻo của cô!"
Gã dùng sức ném cô xuống đất.
"Dương Ngọc Tú, cô đúng là đồ ngu!"
Cô    gì, chỉ ôm chặt lấy ngực, run rẩy.
"Ba…"
Một giọng  nhỏ nhẹ vang lên.
Hạo Hạo  bên cạnh, khẽ gọi một tiếng. Cậu bé  bao giờ thấy ba  tức giận đến mức .
Ngay lập tức, Kỳ Kỳ nghiêng đầu, nghiến răng cắn mạnh  cổ tay của Trần Vỹ.
"A!"
Trần Vỹ đau đớn gầm lên, lập tức hất mạnh Kỳ Kỳ . Cô bé ngã nhào xuống sàn, khuỷu tay đập mạnh  nền đất lạnh lẽo.
"Mày nổi điên cái gì  hả?" Trần Vỹ trừng mắt  Kỳ Kỳ, gầm lên, "Mày và  mày đều y như ! Không thể để tao yên   ?"
Gã liếc qua Dương Ngọc Tú,  lạnh:
"Được thôi! Dù  con trai tao cũng c.h.ế.t . Dương Ngọc Tú, chúng  ly hôn ! Con gái để cô nuôi, đừng hòng lấy của  một đồng nào!"
"Ba, đừng mà!"
Hạo Hạo hoảng hốt, chạy đến,  níu lấy hai chân ba .
Mộng Vân Thường
  bé  thể chạm  ông  .
Bàn tay nhỏ bé xuyên qua cơ thể của Trần Vỹ, vô lực đến tuyệt vọng.
Cậu chỉ  thể quẩn quanh bên chân ông , lặp  lặp  lời cầu xin:
"Ba, đừng mà… Đừng mà…"
Bên ngoài, những lời bàn tán vang lên  ngừng:
[Tên chồng khốn nạn! Vợ   thương,  một câu quan tâm,  còn đòi ly hôn?]
[Cái thứ đàn ông coi con gái là hàng hóa thế , đáng c.h.ế.t !]
[Tức c.h.ế.t mất thôi! Loại đàn ông   xứng đáng  một gia đình!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/133.html.]
Giữa cơn hỗn loạn , ánh mắt Kỳ Kỳ bỗng sững .
Cô bé  chằm chằm  phía  lưng em trai, đôi mắt dần trợn to.
"Em trai…"
Giọng  của cô bé run rẩy.
Hạo Hạo xoay  , lập tức  thấy—
Một vòng sáng tối đen dần xuất hiện, cuốn quanh cơ thể .
Cậu …  đến lúc   .
Linh hồn  bé nhẹ bẫng,  vòng sáng  kéo về phía bóng tối.
"HẠO HẠO!"
Dương Ngọc Tú hét lên thất thanh, hoảng hốt nhào tới, nhưng  bé càng lúc càng xa dần.
"EM TRAI!"
Kỳ Kỳ cũng vươn tay, nhưng  thể với tới .
Bên cạnh, sắc mặt Trần Vỹ đanh , ánh mắt gã lộ rõ vẻ bất an.
Gã  chằm chằm   , gượng gạo :
"Hai … hai  đang  trò quỷ gì ? Muốn dọa  ?"
Mặc dù gã   , nhưng rõ ràng cơ thể gã đang khẽ run lên.
Trong phòng, bầu  khí lạnh lẽo đến mức khiến   khó thở.
Dường như  gì đó vô hình đang len lỏi trong  gian.
Trần Vỹ lén đưa mắt  quanh, sống lưng gã cứng đờ, da đầu tê dại.
Cùng lúc đó, giọng  non nớt của Hạo Hạo vang lên.
"Mẹ ơi… chị ơi…"
Giọng  bé dịu dàng mà xa xăm.
"Ba… tạm biệt."