Một lúc lâu , Nhan Dung mới khẽ gật đầu, giọng  bình thản nhưng chất chứa bao nỗi bi thương:
" , cô  đúng. Anh  chính là mối tình đầu của ."
Bà  ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng như đang  về một nơi xa xăm.
"Lúc đó, bố dượng  ép   gả cho Mã Hách.   đồng ý, bởi vì trong lòng    .  yêu  , yêu  nhiều. Ở bên  ,  cảm thấy như  cứu rỗi, như  thể thoát khỏi gia đình bất hạnh của ."
Bà  bật , nhưng nụ   đầy chua xót.
"   ngờ, cuối cùng     Mã Hách ép chết."
Nụ   môi Nhan Dung càng lúc càng thê lương.
"Thật là một trò đùa quá nực . Người mà bố dượng   ép  lấy, hóa  chính là kẻ  hại c.h.ế.t   yêu nhất. Sau khi   mất,    còn thiết tha gì nữa. Miễn     thì cưới ai cũng ."
Giọng bà  trở nên nghẹn ngào:
"Không lâu  khi   qua đời,  phát hiện  mang thai. Bố dượng , vì  bán   giá, nhất định ép  phá bỏ đứa bé.    thể  thế. Đó là con của  !   giữ  đứa trẻ!"
"Vừa khéo lúc đó, Mã Hách đến cầu hôn . Được thôi,  sẽ gả cho ông . Càng cưới sớm thì  càng dễ giấu sự thật về  thế của đứa bé.  ,   để Mã Hách nuôi con của  khác... Đây là món nợ mà ông   trả! Ông   nợ , nợ cả mối tình đầu của !"
Bà   thẳng  mắt Mã Hách, từng câu từng chữ đều mang theo hận ý ngùn ngụt:
"Nếu   vì ông  tàn nhẫn, thì tại      nhảy lầu tự sát?"
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề đến mức nghẹt thở.
Mã Hách sững sờ.
Thông tin ... quá mức chấn động.
Người đàn ông  run lên, trừng mắt  vợ  như  dám tin  tai .
Đứa con ông  nuôi nấng suốt hai mươi năm...   con ruột của ?
Không một  đàn ông nào  thể chịu đựng  đả kích như .
Mặt ông  đỏ bừng lên vì phẫn nộ, giọng  vang lên đầy giận dữ:
"Ban đầu  còn nghĩ cô   gì, định tha thứ cho cô.  hóa , cô cố ý?! Cô đúng là một  đàn bà độc ác!"
Nhan Dung  hề nao núng, thậm chí bà  còn nhếch môi  lạnh:
"Độc ác bằng  ? Anh  ép một  đến mức  chết, rốt cuộc ai mới là kẻ độc ác hơn?"
Mã Hách tức đến mức hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"   !  là thương nhân! Đã  ăn thì   lợi nhuận! Dự án của   chẳng  chút triển vọng nào,   đầu tư thì  gì sai?    trách nhiệm  lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của  ?"
"Thương nhân ư?" Nhan Dung  lạnh, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
"Anh đừng giả vờ  đắn nữa. Anh tưởng    sự thật ? Lúc đó,  hợp tác với  , moi móc hết những bí mật cốt lõi từ tay  . Đến khi     thứ ,  liền trở mặt, hủy bỏ hợp tác để  sang tìm một  khác  thể chia cho  nhiều lợi nhuận hơn! Thứ  ,   là hợp tác? Anh chỉ lợi dụng lòng tin của  khác để kiếm chác mà thôi!"
Bà  nghiến răng, nước mắt lặng lẽ trào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1333.html.]
"Anh  mới chỉ hơn hai mươi tuổi... Còn trẻ như , còn bao nhiêu ước mơ... Anh   dùng đôi bàn tay của chính  để xây dựng sự nghiệp,  mà   giẫm đạp lên tất cả! Anh  đẩy   đến bước đường cùng!"
Mộng Vân Thường
"Nếu như    ngu ngốc vì quá tin , thì  cũng ngu ngốc  kém khi từng nghĩ rằng   chút lương tâm!"
Nhan Dung bật , nước mắt vẫn  ngừng rơi.
"Hai mươi năm qua,  nuôi con của  ... thì  ? Dù   đền mạng cho   thì cũng là đáng đời!"
"Đủ !"
Mã Hách tức giận đến mức đập bàn, gầm lên:
"Câm miệng! Câm miệng ngay!"
 Nhan Dung  hề  ý định dừng .
Bà   thẳng  ông , ánh mắt đầy khiêu khích:
"Sao thế? Anh bảo  câm miệng vì chột  ? Nếu    gì khuất tất, thì  gì  sợ?"
Bà  quét mắt  qua hai  em Hạ Tri An và Hạ Phong,  nhạt:
"Vừa  hai công tử nhà họ Hạ cũng  mặt ở đây. Để họ xem xem, Mã Hách mà họ định hợp tác rốt cuộc là loại  như thế nào. Đừng để   lừa nữa."
Hạ Phong lặng lẽ dịch  gần  trai , thì thầm:
"Không nên hợp tác ."
Hạ Tri An  lên tiếng, nhưng với sự hiểu  của Hạ Phong về  trai , chắc chắn   cũng nghĩ như .
Mã Hách giận đến run rẩy, chỉ tay  mặt vợ , nghiến răng :
"Được lắm,  lắm! Vậy thì chúng  ly hôn ngay lập tức! Cô   sống nữa đúng ? Dẫn theo cái thằng súc sinh của cô  cút khỏi nhà ! Tài sản của nhà họ Mã, cô đừng hòng lấy  một xu!"
Nói xong, ông  hít sâu một  để lấy  bình tĩnh,  đó  sang  Kỷ Hòa.
"Nói tóm , vấn đề vẫn   giải quyết.  mời cô đến đây để bắt ma, chứ   để xem   sỉ nhục!"
Giọng ông  đầy bực bội:
"Rốt cuộc cô   việc  ?"
Kỷ Hòa khoanh tay  ngực, giọng  vẫn điềm nhiên như cũ:
"  bắt ma."
Câu  đơn giản  khiến tất cả   sững sờ.
Mã Hách nhíu mày: "Cô  cái gì?"
Kỷ Hòa chậm rãi  ông , giọng điệu thản nhiên:
"Nói thẳng , vốn dĩ   ma."
"Trước đây, ông mời mấy vị đại sư khác đến xem xét, bọn họ đều    gì bất thường. Không  vì đạo hạnh của họ kém, mà là vì thực sự...   ma quỷ gì cả."
"Ông thử nghĩ kỹ  xem. Ông luôn miệng   ma, nhưng   nào ông đích   thấy ?"