Cậu  ba  thể  thấy , nhưng  vẫn gọi.
Rồi,  ảnh nhỏ bé    biến mất trong bóng tối.
"HẠO HẠO! ĐỪNG ĐI MÀ!"
Dương Ngọc Tú quỵ xuống sàn, hai tay với theo trong vô vọng, nhưng tất cả chỉ là hư .
Cô  gục đầu xuống, bật  nức nở, những giọt nước mắt tuyệt vọng  ngừng rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Sau lưng cô, Kỳ Kỳ cũng nhẹ nhàng vẫy tay.
"Em trai, tạm biệt."
Hốc mắt cô bé đỏ hoe.
Cô …
Đây là  cuối cùng cô   thấy Hạo Hạo.
Trần Vỹ  cảnh hai  con ôm , sống lưng bỗng lạnh toát.
Rốt cuộc… đây là chuyện gì đang xảy ?
Bình luận  livestream vẫn  ngừng sôi nổi:
"[Đi  ? Hạo Hạo  đầu thai  hả?]"
"[Chị Kỷ Hòa ơi, kiếp  Hạo Hạo  thể chuyển sinh  một nơi  hơn ? Kiếp   bé khổ quá!]"
"[Có một   như , đúng là bi kịch. Ngay cả con ruột  mà cũng nhẫn tâm  tay  ?]"
"[Vừa   thấy giả ! Nếu thật sự g.i.ế.c , còn  thể công khai kể  livestream thế  ? Chắc chắn là dàn dựng thôi, đừng xem là thật.]"
"[À…  báo cảnh sát . Nhìn kỹ thì thấy  phụ nữ   vẻ quen.  đưa   xem,    chắc chắn là  ở tầng  nhà ! Hồi  nhà họ  tổ chức đám tang,  là con trai qua đời.]"
Khi phòng bình luận vẫn còn đang bàn tán xôn xao, bất chợt…
"Ding dong—"
Tiếng chuông cửa vang lên.
Dương Ngọc Tú vẫn chìm đắm trong nỗi đau của ,  hề phản ứng.
Trần Vỹ giật b.ắ.n , cả  cứng ngắc. Hắn  sang quát khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/134.html.]
"Hai  mau dọn dẹp ! Đừng    mất mặt!"
Nói xong,  chỉnh  quần áo, bước nhanh  mở cửa.
Mộng Vân Thường
Đứng bên ngoài là hai cảnh sát, một nam một nữ.
Cả hai đồng thời lấy giấy chứng nhận , ánh mắt nghiêm nghị.
"Xin hỏi, đây   là nhà của Dương Ngọc Tú ?"
Sắc mặt Trần Vỹ tái nhợt, tim đập thình thịch.
"Vâng…  chuyện gì  ạ?"
Nữ cảnh sát lạnh lùng  ,  rõ ràng từng chữ:
"Chúng  nhận  đơn báo án,   tố cáo Dương Ngọc Tú liên quan đến một vụ án g.i.ế.c . Cô   đang ở nhà ? Nếu , mời  cùng chúng  để phối hợp điều tra."
Ầm—
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Trần Vỹ.
Xong …
Hắn   tiêu !
Hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ ngay tại chỗ.
Trong phòng, Dương Ngọc Tú dường như cũng  thấy giọng  bên ngoài.
Cô cầm điện thoại lên, giọng khẽ run:
"Đại sư…   thể hỏi cô một chuyện  ?"
Đầu dây bên , giọng Kỷ Hòa chậm rãi vang lên:
"Kiếp , thằng bé sẽ sống  . Không lo cơm áo, sống lâu trăm tuổi."
Nghe  câu trả lời , Dương Ngọc Tú như trút  tảng đá đè nặng trong lòng.
Cô khẽ nhắm mắt, nước mắt lăn dài.
"Cảm ơn… cảm ơn cô…"
Khi hình ảnh  livestream dần biến mất, tất cả những  xem đều ngơ ngẩn.