“Nói thật với dì, cháu vẫn luôn sống trong biệt thự  cho đến khi  hai  đánh thức… Ngày đó, cháu tỉnh  từ trong giấc mộng,  thấy chồng của dì đang  chuyện điện thoại. Dì   ông   gì ?”
Lúc đó,  đàn ông  đang  chuyện với ai đó qua điện thoại, giọng đầy tức giận và kích động.
“Có con ruột cái gì, nhận nuôi là nhận nuôi,   quan hệ m.á.u mủ thì mãi mãi  thể nào bằng con ruột! Không   thật sự nghĩ rằng  sẽ để   bộ tài sản cho nó thừa kế chứ?”
“Chỉ tiếc là    con nối dõi… Nếu   vì cần một  chăm sóc khi già yếu,  cũng sẽ  nhận nuôi thằng bé .”
“Cứ mỗi   nó gọi  là bố là   thấy buồn nôn. Hừ! Loại trẻ con ,  xứng đáng là con  ?”
Sau khi thuật   bộ cuộc đối thoại,  bé  thẳng  Lâm Du và : “Dì đừng  giả vờ nữa, chuyện bàn tính của dì  quá rõ ràng, cháu  hết ! Nếu   đứa bé , tại  ngay từ đầu  nhận nuôi  ?”
Lâm Du bàng hoàng, cô  sững ,    lời nào một lúc lâu,  mới cất tiếng: “Đó là suy nghĩ của chồng cũ dì,   của dì! Dì luôn coi Ngốc Ngốc như con ruột, nếu ,   dì  thể  tìm nó suốt hơn một tháng trời như thế? Cháu  cho dì , Ngốc Ngốc rốt cuộc đang ở ? Dì  thể sống nổi nếu   nó!”
Cậu bé  lên, nụ  quái dị đến mức khó  thể hình dung  khi nó hiện  khuôn mặt của một đứa trẻ. “Dì lừa ai thế? Cái tát  mặt Ngốc Ngốc    do chính tay dì đánh ? Nếu dì thật sự yêu  ,    tay đánh nó?”
“Đừng giả vờ nữa! Dù  thì hai  cũng chẳng cần  ,  thì để    theo cháu . Ít nhất cháu sẽ  đối xử tệ với  , sẽ     lưng  .”
Lâm Du  xong, tức giận đến mức  kiểm soát   nữa. Cô quên cả sợ hãi, lao về phía  bé, hét lên: “Cháu  bậy! Cháu  tư cách gì mà cướp nó  khỏi tay dì chứ? Thằng bé  xa! Cái tên ăn trộm !”
 ngay khi Lâm Du còn  kịp chạm   bé, nó   một cách quái gở  đột nhiên biến mất, chẳng để  gì ngoài  gian trống rỗng.
Lâm Du  bệt xuống đất, nước mắt  ngừng tuôn rơi: “Không  ,   thể nào mất  Ngốc Ngốc ! Con của ,  thật sự  nhớ nó…”
Kỷ Hòa  yên lặng bên cạnh,   gì. Cô lấy đèn pin , nghiêng đầu  Lâm Du  hỏi: “Biệt thự   tổng cộng bao nhiêu phòng? Cô  dọn dẹp hết các phòng trong  ?”
Lâm Du ngừng , nước mắt vẫn lăn dài  mặt, cô nghẹn ngào đáp: “Không … Biệt thự  quá rộng,  khi mua chúng  cũng  kịp dọn dẹp. Tầng ba vẫn còn  nhiều phòng  đụng tới, vẫn giữ nguyên như lúc  mua.”
Kỷ Hòa gật đầu,   về phía Yến Lâm: “Cô ở  với cô Lâm,  sẽ lên tầng ba xem qua một chút.”
Yến Lâm gật đầu: “Được, cô  cẩn thận đấy.”
Kỷ Hòa   hành lang và tự   lên tầng ba.
Như Lâm Du  , tầng ba quả thật   nhiều phòng   sửa sang, trong  khí vẫn còn mùi ẩm mốc và bụi bặm.
Kỷ Hòa mở một căn phòng  để kiểm tra. Không gian đầy bụi, đến cô cũng cảm thấy khó chịu. Những  giàu  đúng là   chăm sóc căn nhà của … Căn biệt thự  quá lớn, giờ quét dọn cũng  kịp nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1363.html.]
Cô tiếp tục mở một căn phòng khác.
Căn phòng  giống như phòng ngủ, nhưng  nền đất    nhiều đồ chơi bẩn thỉu, mấy chồng sách cũ rơi vãi khắp nơi, bụi bám đầy. Trong góc còn  một con ngựa gỗ nhỏ.
Kỷ Hòa định   , nhưng ngay khi đó, cô  thấy một quyển sổ   mặt đất.
Mộng Vân Thường
Đây là gì ?
Cô nhặt quyển sổ lên và mở . Hóa  đây là một quyển nhật ký.
Tuy gọi là nhật ký, nhưng những gì  trong đó   là văn bản mạch lạc, mà là chữ xiên xẹo, nét bút  trẻ con. Còn   nhiều hình vẽ ngây thơ, đầy sự hồn nhiên.
Ngày 21 tháng 6 năm 19xx
Mẹ  đánh , đau quá…
Ngày 23 tháng 6 năm 19xx
Mình chỉ   nhớ bố,   nổi giận, nhốt  trong tủ quần áo, để  trong đó ba ngày. Mình  đói…
Ngày 1 tháng 7 năm 19xx
Mình kể với Tiểu Mộng rằng  thường nhốt  trong tủ quần áo. Tiểu Mộng      bao giờ   cả. Ồ? Mình cứ tưởng tất cả    thế giới  đều sẽ nhốt con của   tủ.
Ngày 8 tháng 7 năm 19xx
Mẹ  nhốt  trong tủ quần áo… Mình  theo lời Tiểu Mộng,  trong tủ và  chữ,  rằng thời gian sẽ trôi nhanh hơn.
Ngày 10 tháng 7 năm 19xx
Mẹ, con    trong tủ quần áo nữa…
Ngày 10 tháng 8 năm 19xx
Mẹ,  đừng đánh con nữa, con đau lắm… Con  nhớ bố, nếu bố ở đây thì  , bố sẽ bảo vệ con.
Ngày 15 tháng 8 năm 19xx
Hôm nay   đánh con, con  nhịn  mà gọi bố đến bảo vệ con.    : “A Kiệt, mày đừng  ngu, bố mày chính là  đầu tiên    mày.”