Khi bước  khỏi tiệm tạp hóa, Nhược Thủy Tam Thiên  thể kiềm chế  cảm xúc, bật  nức nở.
 , ai     lừa gạt như thế?     là ,   gánh chịu hậu quả ? Một tờ tiền giả mệnh giá một trăm tệ,  đủ  cho tâm trạng gia đình  suy sụp trong suốt mấy tháng trời.
   cũng  còn cách nào khác.
Nhược Thủy Tam Thiên siết chặt tờ tiền giả trong tay, nặng nề bước về nhà, mỗi bước  đều cảm thấy như  một trọng lượng khổng lồ đè lên đôi chân của . Cậu  thử  nhiều , nhưng  thể dùng tờ tiền đó để mua sắm gì. Cuối cùng, chỉ còn  chờ đợi  bố  mắng thôi...
Hoàng hôn buông xuống, con phố trở nên vắng lặng, bước chân của Nhược Thủy Tam Thiên  chút loạng choạng.  lúc ,   thấy một giọng  già nua vang lên:
“Bán kẹo hồ lô đây, hồ lô ngào đường chua chua ngọt ngọt đây!”
Nhược Thủy Tam Thiên ngừng ,  thấy một bà lão tóc bạc phơ, đang đẩy một chiếc xe đẩy,  đó là những cây hồ lô ngào đường. Tuy nhiên, điều khiến  chú ý nhất là... bà lão là một  mù.
Dường như cảm nhận    dừng , bà lão cất tiếng: “Cháu  mua kẹo hồ lô ? Kẹo hồ lô  ăn ngon lắm, cháu mua thử một cái .”
Nhược Thủy Tam Thiên  do dự  hỏi: “Bà ơi, bà  thể  thấy đường ?”
Bà lão mỉm  đáp: “ , bà là  mù,  thể  thấy gì cả.  từ khi còn trẻ, bà   kẹo hồ lô cả đời . Giờ thì dù  cần , bà vẫn   thành thạo, cháu yên tâm nhé, kẹo hồ lô  ngon lắm.”
Bà lão nhận  từ giọng  của Nhược Thủy Tam Thiên rằng  còn  nhỏ, nên bà tỏ  vui vẻ.
Nhược Thủy Tam Thiên cảm thấy động lòng, nhưng  cũng   tại , vì trong lòng  đang xảy  một mâu thuẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1377.html.]
Cậu  rằng đây là một suy nghĩ  hề ,  nên lừa dối một bà lão như .  cái cơ thể của   cứ cứng đờ ,  thể nào cử động. Trong đầu , hình ảnh của   lúc   hiện lên. Mẹ vì tiết kiệm năm xu tiền xe mà mùa hè oi bức  chịu  xe buýt,   bộ năm cây , suýt nữa  cảm nắng. Rồi  là hình ảnh của bố, khi  đứt tay nhưng  chịu tiêm thuốc tê mà  cắn răng chịu đau khi khâu.
Một trăm tệ.
Một tờ tiền, mỏng manh như giấy, nhưng  mang trong  sức nặng quá lớn. Cậu  thể chịu nổi.
“Xin  bà, cháu xin ...” Nhược Thủy Tam Thiên cảm thấy nghẹn ngào, khó  thành lời.
Cuối cùng,  cũng lên tiếng: “Bà ơi, con  mua kẹo hồ lô, nhưng mà, con chỉ  một tờ một trăm tệ thôi, bà  thể thối  cho con  ?”
Bà lão ngạc nhiên: “Ôi,  một đứa bé như cháu  mang theo tờ tiền lớn như ? Người trong nhà   để cháu tự cầm tờ tiền ?”
Nhược Thủy Tam Thiên vội vàng  dối: “Đây là quà sinh nhật của cháu.”
Mộng Vân Thường
“À,  là thế! Vậy thì chúc cháu sinh nhật vui vẻ nhé. Mà bà cũng   tờ một trăm tệ đây.”
Nhược Thủy Tam Thiên mừng thầm trong lòng, nhưng ngay  đó   bà lão : “Tờ một trăm tệ  cháu cứ giữ . Một cây hồ lô ngào đường  đáng gì , coi như là bà mời cháu nhé, bà  cần tiền !”
Nhược Thủy Tam Thiên  thể chấp nhận điều đó, liền đáp : “Như    ạ? Bà ơi, cháu  thể lấy  của bà .”
Câu   thốt , Nhược Thủy Tam Thiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bởi vì chỉ    mới , mục đích thật sự của  khi   những lời  là gì.
Làm thế  với một bà cụ mù loà thật sự là một việc đê tiện.
 ngay lúc đó, bà lão  gọi  : “Này  ! Cậu bé , cũng  nguyên tắc đấy! Thôi  , kẹo hồ lô  năm xu một cái, bà sẽ thối  cho  chín mươi chín tệ năm xu nhé.”