“  sống một cuộc sống  tằn tiện. Khi  nghiệp trung học,  chỉ  thể tiết kiệm  năm mươi tệ.    rằng, nếu chỉ trả  năm mươi tệ thì vẫn  đủ. Vì ,  kỳ nghỉ hè  khi thi xong đại học,  đến một thành phố khác  việc, cũng ăn mặc giản dị để kiếm thêm chút tiền.”
“ khi  chuẩn  đưa  tiền đó cho bà lão,   bất ngờ phát hiện bà   còn xuất hiện nữa!   hỏi những  xung quanh, họ  rằng bà   dọn  .    bà   chuyển đến , và cuối cùng,  vẫn  thể bồi thường cho bà.”
“Thời gian  trôi qua lâu như , nhưng    liệu đại sư Kỷ Hòa  thể tìm  bà lão mù đó hiện đang ở  . Nếu  thể thì cũng  .  suốt bao nhiêu năm qua, chuyện  vẫn luôn là một vết thương trong lòng , nó khiến  đau đớn đến mức  thể chịu nổi.”
Nói xong, Nhược Thủy Tam Thiên nước mắt lăn dài  má.
Mộng Vân Thường
“ thật sự là một tên súc sinh, một kẻ nhu nhược...    can đảm để đối mặt với sai lầm của ,  lừa gạt một bà lão già yếu, bắt bà   trả giá  cho ...  thật sự là thứ   gì...  xứng đáng xuống địa ngục...”
Kỷ Hòa im lặng lắng  một lúc lâu,  mới lên tiếng: “Có một điều,  nghĩ chú cần  .”
“Chuyện gì ?” Nhược Thủy Tam Thiên ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào.
Kỷ Hòa bình tĩnh : “Thật , từ đầu, bà lão    tờ tiền chú đưa cho bà là giả .”
“Cái gì??!” Nhược Thủy Tam Thiên giật ,  tin  những gì   .
Kỷ Hòa tiếp tục giải thích: “Bà  là  mù, nhưng   nghĩa là các giác quan khác của bà   còn hoạt động . Trái , khi một giác quan  khuyết, những giác quan khác sẽ phát triển mạnh hơn. Người khác  thể  nhận  tờ tiền đó là giả, nhưng bà  chắc chắn  thể sờ  . Hơn nữa...” Kỷ Hòa dừng  một chút,  tiếp: “ tính , bà lão  chính là  của ông chủ mà chú gặp ở tiệm tạp hóa.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hả???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1379.html.]
Lời  của Kỷ Hòa khiến ông  cảm thấy choáng váng.
Kỷ Hòa tiếp tục: “Hai  con họ, một  mở tiệm tạp hóa, một  bán kẹo hồ lô. Họ cũng  ăn buôn bán, đối thoại với  bình thường;  bà  là  mù, con trai bà   càng  lo lắng cho bà.  đoán  lẽ  khi ông chủ tiễn chú , ông   nhờ  chuyển lời cho  , nhắc bà   cẩn thận với một thằng nhóc sử dụng tiền giả.”
Nhược Thủy Tam Thiên gật đầu: “Cũng đúng nhỉ...”
Nếu là ông chủ đó, chắc chắn ông  sẽ thông báo cho   .
Kỷ Hòa tiếp tục: “Vì , dù bà lão  thể  thấy, bà  vẫn  tờ tiền đó là giả. Tuy nhiên, lý do bà   vạch trần điều ...  nghĩ chú cũng đoán  .”
Nhược Thủy Tam Thiên  thể kiềm chế  nữa, quỳ xuống đất, gào  như một đứa trẻ.
“Cảm ơn bà, bà thật ...  thật sự là một tên khốn,  xứng đáng nhận bất kỳ lòng  nào!”
Cách màn hình, Kỷ Hòa tưởng tượng  cảnh Nhược Thủy Tam Thiên đang đau đớn như thế nào.
Cô nhẹ nhàng : “Có một tin vui mà  tính , tài vận của ngôi nhà   vẻ khá .”
“Bà lão     giàu , nhưng cũng  thiếu ăn thiếu mặc. Bà   ngoài bán kẹo hồ lô,  thể là vì  lụng cả đời     yên,  tìm chút việc để , chứ   chỉ để kiếm tiền. Vì ,   cảnh cho phép, bà   giả bộ  phát hiện  ý đồ của chú.”
“Chú  báo đáp thì  thể truyền tiếp lòng   . Đó sẽ là cách báo đáp  nhất đối với bà .”