Tô Hiểu cảm thấy sợ hãi tột cùng. Cô vội vàng định chạy  khỏi nhà vệ sinh, nhưng  hiểu  cánh cửa   khóa chặt. Dù cô  dùng hết sức lực để đẩy, cửa cũng  nhúc nhích.
Điện thoại của cô cũng   tín hiệu, khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
“Cứu mạng… ai đó cứu  với!” Giọng cô nghẹn ngào, tuyệt vọng vang lên trong  gian tĩnh lặng.
Cô  hiểu  đang  ngăn cách trong một  gian khác  , vì   thứ  trở nên kỳ lạ đến . Chỉ còn  một  cô trong nhà vệ sinh, và thời gian cứ trôi qua, từng phút từng giây. Cô  nhanh chóng  ngoài để kịp chuyến bay, nhưng liệu  kịp ? Nếu cô bỏ lỡ chuyến bay, công việc  sẽ mất, và đó sẽ là một sự thất bại to lớn.
Tô Hiểu gục xuống, dựa  cửa nhà vệ sinh, cảm giác đau đớn lan tỏa trong lòng. Cô  bệt xuống sàn,  còn sức lực,     .
 lúc , cô bỗng thấy một bóng hình mặc bộ đồ đen phản chiếu trong gương.
Cô chớp mắt vài ,  , nhưng thật kỳ lạ, trong phòng vệ sinh trống , chỉ  một  cô.  trong gương  hiện  một  đàn ông mặc áo đen,  đó đối diện cô.
Cô hoảng hốt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khôn nguôi.  ngay lập tức, cô nhận  bóng đen  chính là con ma mà cô  gặp từ khi còn nhỏ, cho đến giờ vẫn luôn ám ảnh cô.
Lúc đầu, cô hoảng sợ, nhưng  sự sợ hãi dần biến mất. Không  từ , cô  tìm  một chút dũng khí và hét lên: “Sao   xuất hiện nữa? Anh  gì từ ? Nếu   mạng , thì cứ đến mà lấy ! Đừng   đó giả vờ hù dọa  nữa!”
Tuy nhiên, bóng đen    phản ứng gì, chỉ  im lặng, như thể  hề  thấy lời cô .
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1384.html.]
Cô hét một lúc lâu, cho đến khi mệt mỏi, thì cũng chẳng thấy con ma đó động đậy. Cô  xuống sàn, đôi mắt vô hồn   gương,    đang  chuyện với ma  với chính  nữa.
"Thôi bỏ ,  cũng  sợ c.h.ế.t , cuộc sống   sống tiếp cũng chẳng  ý nghĩa gì nữa." Cô , giọng nhẹ bẫng, đầy chán nản.
“Khi  còn  nhỏ,    mất . Lúc  lên năm, bố   bỏng nặng trong trận hỏa hoạn,  chịu đựng đau đớn suốt đời. Để chữa bệnh cho ông, gia đình  gần như kiệt quệ, hết tiền tích cóp. Và ông , với vẻ ngoài khủng khiếp,  thể tìm  việc . Thêm  đó,  còn  một   trai chẳng  gì…”
Tô Hiểu thở dài, những ký ức đau buồn ùa về. “Nhà   khó khăn như , nhưng     hề  cố gắng. Cả ngày chỉ  ăn chơi, trốn học, chẳng  gì  ích.”
Khi    cô là sinh viên giỏi, họ đều hỏi: “Nếu em giỏi như , chắc chắn  trai em cũng giỏi lắm  ?”
Tô Hiểu  khinh miệt: “Anh  ? Anh  còn  học xong cấp ba .”
Cô nhớ rõ,    trai cô học  giỏi, nhưng lên cấp ba,  thứ bắt đầu  đổi. Thành tích của   ngày càng tệ,  lao  những thói , đánh , trốn học, và dần trở nên mất phương hướng.
Người   nhiều  khuyên , bảo  là trụ cột duy nhất của gia đình,  tập trung  học tập để   cho  lớn  lo lắng.   chẳng , và cuối cùng  bỏ học,  về nhà nữa.
Vào một  tức giận, Tô Hiểu   với  trai : “Anh   xem,   trở thành  như thế nào? Một  trưởng thành mà suốt ngày cứ lông bông thế  ? Sắp ba mươi  mà chẳng  phát triển bản ,  thật sự  cả đời  cứ mãi thế  ?”