Tô Hiểu cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng. Tuy Kỷ Hòa   rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm nhận  ý của cô .
Tô Hiểu lặng lẽ    gian, cảm giác như   đang đắm chìm trong những suy nghĩ  thể thoát . Cô thở dài: "Cảm giác như   yêu một  như , thật sự   cảm thấy  hổ vô cùng."
Kỷ Hòa   gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Là  trai cô, Tô Tranh,  xuất hiện để dọa Mộc Dương bỏ chạy, đó chính là lý do cô   thương."
Tô Hiểu trầm ngâm. Cô nhớ   đầu gặp Mộc Dương trong con hẻm nhỏ, bóng ma của Tô Tranh cũng xuất hiện ở đó, khiến Mộc Dương sợ hãi bỏ chạy. Cô chợt nhận ,  lẽ Tô Tranh  xuất hiện từ  lâu, âm thầm bảo vệ cô mà cô  hề .
"Vậy còn chuyện xảy  trong nhà vệ sinh ở sân bay thì ?" Tô Hiểu hỏi, trong lòng  khỏi lo lắng.
Kỷ Hòa thở dài, : "Công việc mà cô nghĩ là lương cao,  định, thực  chỉ là một cái bẫy, một cái cớ để lừa cô  nước ngoài. Sau khi cô lên chuyến bay đó, sẽ  bắt  chuyển máy bay, và những gì xảy   đó… cô cũng  đoán  đúng ?"
Tô Hiểu lập tức hiểu , lòng cô nghẹn , như thể một cơn sóng lớn ập đến. "Cô  là  sẽ  lừa đến một hang ổ tội phạm,  chịu bao nhiêu đau khổ, và mãi đến năm năm  mới  giải cứu?"
" ," Kỷ Hòa xác nhận, "nhưng chính sự xuất hiện của Tô Tranh trong quá khứ   đổi  phận của cô."
Tô Hiểu ngẩn ,    phản ứng thế nào. Cô lặng lẽ suy nghĩ, nhận  rằng chính Tô Tranh của tương lai   , hy vọng  đổi  phận của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1386.html.]
"Vậy  nghĩa là bây giờ  thế giới   hai Tô Tranh ?" Cô thì thào, lòng đầy bối rối.
Kỷ Hòa gật đầu: " . Anh    tất cả những điều  để bảo vệ cô."
Tô Hiểu  khổ, nước mắt chực trào . "Vậy   cảm ơn con ma  ?" Cô lắc đầu,  thể nào ngừng cảm thấy bất ngờ và đau lòng. "Thật  ngờ,   luôn âm thầm hy sinh vì ."
Cô thở dài, đôi mắt đẫm lệ. "Chúng  luôn  mối quan hệ  căng thẳng. Từ nhỏ đến lớn,  chẳng bao giờ nghĩ chúng  sẽ  mối quan hệ  .  luôn nghĩ rằng, chúng  mãi chỉ là hai  xa lạ  chung dòng máu."
Kỷ Hòa  cô một lúc  : "Từ bát tự của  trai cô,  thể thấy     là  thiếu chí tiến thủ. Điều    trái ngược với những gì cô nghĩ."
"Không!" Tô Hiểu phản ứng ngay lập tức, "Anh  chính là một  vô trách nhiệm! Khi còn nhỏ,    chịu học hành, bỏ học giữa chừng, giờ  cứ sống buông thả, chẳng  gì cả."
Mộng Vân Thường
Kỷ Hòa  vội  gì, chỉ nhẹ nhàng tiếp lời: "Thực , cô  cần   quá xuất sắc, chỉ cần    thể  một công việc  định,  trách nhiệm với cuộc sống là đủ ."
Tô Hiểu nghẹn ngào, cảm giác như tất cả những nỗi đau trong lòng   ùa về. Cô gạt nước mắt, tiếp tục : "Mặc dù   mong   trở thành  vĩ đại, nhưng chỉ cần    thể trưởng thành,  một công việc  định,  là đủ.  ngay cả những điều đơn giản đó,   cũng   ."
Kỷ Hòa lặng lẽ thở dài,  lên tiếng: "Tô Hiểu, cô là một   thông minh,  giáo dục , nhưng cô cũng  hiểu rằng   ai cũng  điều kiện  như cô, ví dụ như  trai cô."
Tô Hiểu ngạc nhiên, nhưng Kỷ Hòa tiếp tục : "Cô  bao giờ nghĩ đến, khi trận cháy lớn xảy , bố cô là trụ cột trong gia đình ngã xuống, ai là  gánh vác tất cả những khó khăn trong gia đình?"