Tô Hiểu nhẹ giọng : "Trước đây em từng hỏi  trai chuyện . Anh  bảo bố em  dành dụm  một khoản tiền từ vài năm , đủ để hai  em sống cho đến khi trưởng thành."
Kỷ Hòa gật đầu: " ,  lẽ thật sự từng  khoản tiền đó.  đáng tiếc là năm đó bố em  bỏng khá nặng,  bộ tiền tiết kiệm đều  dùng hết để chữa trị . Dù , em vẫn   lo cái ăn cái mặc. Em  bao giờ tự hỏi, rốt cuộc là ai âm thầm gánh vác tất cả ?"
Tô Hiểu sững , tròn mắt  chị: "Chẳng lẽ là…"
" . Chính là  trai em."
Kỷ Hòa chậm rãi  tiếp: "Chính em cũng từng , lúc bố  gặp chuyện, thành tích của  trai em  ,  sáng sủa, thậm chí còn tương xứng với vẻ ngoài của  .   đó thì dần dần lơ là chuyện học,  cuối cùng bỏ học luôn. Theo chị thấy,  lẽ   vì   chán học, mà là  chủ động từ bỏ để  , kiếm tiền."
"Anh  từ bỏ con đường học vấn của , để em  thể tiếp tục   học. Anh  gánh vác tất cả, để đổi  một cuộc sống bình yên, vô lo cho em."
Tô Hiểu im lặng.
Tất cả những gì cô nhớ về  trai  trong suốt  thời gian đó... chỉ là hình ảnh   sớm về muộn, thường xuyên hút thuốc, uống rượu, kết giao với đám  lêu lổng.
Cô vẫn luôn cho rằng  trai  học đòi theo thói hư tật … nào ngờ sự thật  là như thế .
Kỷ Hòa nhẹ thở dài: "Phải tiếp xúc với đủ kiểu  cũng là điều bình thường thôi. Lúc đó   còn trẻ,   kinh nghiệm  việc,  thể tìm  việc đàng hoàng nên đành   những việc nặng nhọc, lao động chân tay để kiếm tiền."
Sự thật, hóa  là như ...
Tô Hiểu lặng lẽ rơi nước mắt.
"Anh  sợ em lo lắng nên mới giấu kín  chuyện… Vậy là, em… em  hiểu lầm   suốt bao năm nay ?"
Vì cô,   từ bỏ tương lai của  để bước  đời, lăn lộn kiếm sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1387.html.]
Cô   lúc đó gia đình túng thiếu đến mức nào. Cô chỉ thấy  trai   đổi, nghĩ rằng   còn là   trai mẫu mực ngày xưa nữa.
Cô nghẹn ngào  qua tiếng nấc: "Đồ ngốc… Tại   giấu em? Đồ tồi! Trong nhà   chỉ  mỗi , còn  em nữa mà! Em cũng  quyền   chứ… Sao  thể để một   chịu đựng tất cả những điều đó…"
Kỷ Hòa  Tô Hiểu  nức nở, trong lòng chỉ  thầm than.
Tô Hiểu thật sự là một   may mắn. Cô  một   trai  – một   như cha.
Kỷ Hòa  khẽ: "Trước đây, vì em   chuyện  nên em và  trai luôn giữ  cách. Cả đời  hai    thiết là vì thế.   trai em thì khác. Anh  luôn nghĩ đến em. Nhất là  khi chuyện với Mộc Dương xảy …   vô cùng tự trách, cho rằng chính vì sự thờ ơ của  mà em mới rơi  bi kịch đó."
"Chính vì thế,  khi qua đời,     giao dịch với địa phủ, xin một cơ hội trở  dương gian –  về đúng thời điểm  thể  đổi  mệnh – chỉ để  ở bên em, bảo vệ em."
Tô Hiểu   càng  to hơn.
Cô  thấy sợ, một chút cũng .
Đó   là một hồn ma đáng sợ gì cả… Đó là   trai cô yêu quý nhất.
Dù còn sống   mất,   vẫn luôn lo lắng cho cô, vẫn luôn  ở bên cạnh cô.
Cô sinh   từng  gặp , còn bố thì mất sớm…  cô  từng cảm thấy  bất hạnh. Bởi vì, cô  một   trai tuyệt vời nhất thế gian.
Một lúc , Tô Hiểu ngước mắt, ngập ngừng hỏi: "Chị Kỷ Hòa… em  thể… em  thể gặp  hồn ma đó  ?"
Kỷ Hòa khẽ lắc đầu: "Không thể . Để đổi lấy cơ hội  đổi  mệnh cho em,    trả một cái giá  lớn. Em và Tô Tranh – linh hồn  trai em đến từ tương lai – vốn  nên gặp . Đó là quy luật của thiên đạo."
Mộng Vân Thường
Tô Hiểu cúi mặt, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Vậy  là thế… Em còn  ôm  một ,   lời xin  với   nữa…"
Kỷ Hòa nhẹ nhàng : "Nếu em thật sự nghĩ như , chi bằng hãy tìm Tô Tranh của hiện tại. Em vẫn còn cơ hội ở bên  ,   những lời em  từng . Chẳng  như thế còn  hơn ?"