“Oa,   nghề  chắc thường xuyên gặp mấy chuyện kỳ dị lắm nhỉ?” – Diêm Lập tròn mắt hỏi.
“ ,” – Kỷ Hòa gật đầu, giọng điềm tĩnh – “Họ quanh năm tiếp xúc với xác chết, nên   nhiều điều kiêng kị,  thể tùy tiện phạm  .”
Nói xong, cô bước  ,  quên ngoái đầu : “Đi thôi,   hỏi thăm dân làng gần đây một chút. Chỉ dựa  hai  chúng , dù  thật sự tìm thấy t.h.i t.h.ể chú hai , thì cũng  dễ mà vớt lên  .”
Diêm Lập lập tức đuổi theo,  chạy  gọi: “Này  , đại sư Kỷ Hòa ơi, chờ em với!”
...
Thôn Lạc Hoa  ở vị trí hẻo lánh, thời tiết khắc nghiệt với sự chênh lệch lớn giữa ngày và đêm. Người dân nơi đây quanh năm  việc  nắng gió gay gắt, cơ thể rắn rỏi, gương mặt sạm đen vì sương gió. Trái , làn da của Kỷ Hòa  mịn màng trắng trẻo, chỉ  thoáng qua cũng  cô là  từ nơi khác đến. Khi hai   dọc theo con đường đất, ánh mắt dò xét và nghi ngờ của dân làng cứ thế đổ dồn về phía họ.
Dù ở bất kỳ , tâm lý bài ngoại vẫn luôn tồn tại.
Khi  qua một góc nhỏ trong làng, Diêm Lập  thấy mấy đứa trẻ đang chơi nhảy dây, liền vui vẻ tiến tới, định hỏi thăm tình hình.
  còn  kịp mở miệng, một trong  mấy đứa trẻ  vội vàng cảnh báo : “Mẹ em dặn ,    chuyện với  lạ!”
Mộng Vân Thường
Lời định thốt  của Diêm Lập lập tức nghẹn  trong cổ họng. Cậu  đó ngẩn ,   nên  : “…Tâm lý cảnh giác của trẻ con bây giờ ghê thật…”
Cậu thở dài, trong lòng  buồn   bất lực,   sang  Kỷ Hòa với ánh mắt cầu cứu.
Kỷ Hòa khẽ mỉm , từ tốn lấy trong túi áo  một nắm kẹo, nhẹ nhàng đưa cho đứa trẻ  gần nhất.
Cậu bé   do dự, ngẩng đầu  cô.
Dù   dặn  tránh xa  lạ, nhưng  chị gái  thật sự  xinh , dáng vẻ dịu dàng như tiên nữ bước  từ truyện cổ tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1391.html.]
Chắc là     … nhỉ?
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng đứa trẻ vẫn  hấp dẫn bởi mùi kẹo ngọt, chậm rãi vươn tay nhận lấy.
Kỷ Hòa nhẹ nhàng cúi  xuống, hỏi nhỏ: “Bạn nhỏ , em   gần đây  ai  vớt xác ?”
Đứa trẻ  bóc viên kẹo trong tay,  đáp: “Người  vớt xác ? Trước đây trong thôn em  một  như thế. Bọn em đều gọi ông  là Vương Ma Tử.  ông   lắm, ai trong thôn cũng  thích, nên  đuổi  sống một  ở gần mé sông . Bọn em cũng lâu lắm   gặp ông  nữa.”
Nghe , Diêm Lập lập tức hỏi: “Vì  ông    đuổi ?”
“Em cũng  rõ,” – đứa trẻ chậm rãi nhai kẹo   tiếp – “ em   bảo, ông   lợi dụng việc  vớt xác để hét giá, đòi tiền  cao,   lương tâm.”
Nó ngẩng đầu  Kỷ Hòa và Diêm Lập,  nhíu mày: “Hai chị  tìm ông  vớt xác đúng ? Em  ủng hộ , nhưng mà… khu vực  chỉ  một  ông  là  cách vớt xác thôi. Nếu thật sự  tìm  ai khác, các chị  thể thử đến căn nhà nhỏ bên bờ sông. Ông  sống ở đó.”
“Bờ sông…  nhà ?” – Diêm Lập ngạc nhiên,  sang  Kỷ Hòa.
Cả hai  , dường như  phát hiện  điều   bỏ lỡ. Có lẽ khi nãy  qua, họ quá tập trung  việc tìm  nên  để ý kỹ xung quanh.
Kỷ Hòa lấy thêm vài viên kẹo đưa cho  bé  quà cảm ơn,  cùng Diêm Lập nhanh chóng   phía bờ sông.
Họ  vòng quanh khu vực một lúc lâu, cuối cùng phát hiện  một ngôi nhà gỗ nhỏ  khuất trong rặng cây rậm rạp. Căn nhà cũ kỹ, mục nát theo thời gian, rêu phủ đầy tường, trông như   bỏ hoang từ  lâu.
Nếu   lời chỉ dẫn của đứa trẻ, chắc chắn cả hai sẽ nghĩ đây chỉ là một căn nhà hoang chẳng ai ở.
Cánh cửa chính  khóa bằng một chiếc ổ khóa to nặng trịch,  thể mở  .
Diêm Lập nhón chân, ghé mắt  qua kẽ hở của cửa sổ, cố gắng quan sát bên trong…