Diêm Lập chỉ mới liếc  một cái liền hét toáng lên, mặt cắt  còn giọt máu,   bệt xuống đất:
"Xác… xác chết! Trong nhà  xác c.h.ế.t kìa!"
Kỷ Hoà cũng  theo hướng ánh mắt của . Trên nền nhà, một t.h.i t.h.ể  sóng soài, quanh  là những vệt nước loang lổ. Cơ thể xác c.h.ế.t   ngâm nước đến mức trương phềnh, da thịt bong tróc, tóc tai lưa thưa dính bết  da đầu lộ xương, trông vô cùng kinh dị.
Từ t.h.i t.h.ể đó, một mùi hôi thối nồng nặc của xác phân huỷ xộc thẳng  mũi khiến Diêm Lập suýt nôn  tại chỗ.
"Sợ cái gì chứ?" – Kỷ Hoà vẫn giữ giọng điềm tĩnh, ánh mắt rời khỏi xác c.h.ế.t – "Trong nhà   nghề vớt xác thì  xác c.h.ế.t cũng   gì lạ."
" mà…" – Diêm Lập còn   hết câu thì phía  bất ngờ vang lên một giọng  thô lỗ, đầy giận dữ:
"Mấy  tới đây  gì? Cút , nhanh lên!"
Cả hai lập tức  đầu . Một ông già gù lưng   họ từ lúc nào  . Đôi mắt đục ngầu như nước vũng lâu ngày, làn da xám xịt đầy nếp nhăn và những mảng lốm đốm, khiến   liên tưởng đến… một cái xác  .
Trên mặt ông  chi chít những nốt rỗ sâu, khiến bất cứ ai mắc chứng sợ lỗ cũng  lập tức  mặt . Không cần hỏi, cũng  đây chính là "Vương Ma Tử" mà mấy đứa trẻ trong làng đồn đại.
Chưa để hai  kịp phản ứng, ông   thô bạo đẩy Diêm Lập sang một bên, mở cửa căn nhà gỗ ọp ẹp,  vác đồ từ lưng xuống, ném "phịch" xuống đất.
Chỉ đến lúc  Diêm Lập mới  rõ:  lưng ông  là một cái xác , vẫn còn đang nhỏ nước tong tong xuống nền nhà.
Cái xác  ông  ném xuống đất đến bật cả lên một chút, lớp da do ma sát mà trầy trụa, lộ  bên  là những vết thương đầy giòi bò lúc nhúc. Từ miệng vết thương, dịch vàng xanh rỉ , tanh tưởi đến buồn nôn.
Diêm Lập ôm bụng, mặt trắng bệch như sắp nôn hết bữa cơm hôm qua.
Tuy , trong cơn choáng váng,  vẫn cố lôi  một chút lý trí để hỏi:
"Chờ chút, …   ngài nhận nhầm   ? Chúng …  đầu tiên đến đây mà,   bảo là ' đến'?"
Vương Ma Tử liếc cả hai , ánh mắt như đang soi mói từ đầu đến chân, khiến Diêm Lập rợn da gà.
May ,  vẻ ông  cũng nhận  họ  giống kẻ gây rối, chỉ hừ lạnh  hỏi:
"Vậy mấy  tìm   gì?"
Nghe , Diêm Lập lập tức  thẳng dậy, trình bày rõ ràng mục đích:
Mộng Vân Thường
"Nghe … ngài là  vớt xác trong vùng , chúng   nhờ ngài giúp tìm t.h.i t.h.ể chú hai . Ông  mất tích ở con sông gần đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1392.html.]
Không ngờ, Vương Ma Tử   xong liền lắc đầu từ chối:
"   . Muốn thì  tìm  khác."
Diêm Lập ngớ :
"Hả?"
Cậu còn tưởng tìm  ông   là  hy vọng, nào ngờ mới hé miệng cầu xin   từ chối phũ phàng.
"Ngài là  vớt xác mà? Sao   vớt xác nữa?" – Cậu hỏi ,  giấu  sự thất vọng.
"Tâm trạng  vui,    thì  .  sống  cho thoải mái là , đói c.h.ế.t cũng  đến lượt." – Vương Ma Tử đáp, giọng dửng dưng đến mức khó tin.
Diêm Lập: "..."
Cậu   cứng họng.
Đang lúc Diêm Lập vò đầu suy nghĩ xem  thuyết phục kiểu gì, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào náo loạn.
"Vương Ma Tử! Ông đúng là đồ   nhân tính! Cư xử với xác c.h.ế.t như  mà  thấy nhục ?"
" đấy! Làm nghề  thì cũng   lương tâm chứ! Có ai vớt xác  còn đem xác    giấu ? Mau trả  xác cho !"
"Ông  sợ  quỷ đòi mạng ? Làm cái nghề  mà còn dám tham lam độc ác như !"
Tiếng mắng chửi mỗi lúc một lớn, thậm chí còn   bắt đầu đập mạnh  cửa nhà. Căn nhà gỗ cũ kỹ  chấn động đến kêu răng rắc, như sắp sụp tới nơi.
Trên gương mặt Vương Ma Tử thoáng hiện lên vẻ giận dữ và… kỳ quái.
Ông  lầm bầm điều gì đó trong miệng,  bất ngờ  , rút một vật gì đó từ  gầm giường,  đó lao vọt  ngoài cửa như một cơn gió.
Cả Kỷ Hoà và Diêm Lập đều  kịp thấy rõ đó là thứ gì, thì   thấy bên ngoài vang lên tiếng hét lớn của Vương Ma Tử:
"Mẹ nó! Đừng  bu  chỗ tao nữa!"
Tiếp theo đó là một tiếng "ĐOÀNG" chát chúa vang lên giữa bầu  khí căng như dây đàn.
Nghe  giống… tiếng súng.