Nói xong, Vương Ma Tử châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt ông, khiến vẻ u sầu càng hiện rõ. Những vết rỗ chi chít mặt ông giờ đây cũng còn trông đáng sợ như ban nãy nữa.
Ông khẽ rít một , trầm ngâm kể:
“Lão Đường vốn thôn Lạc Hoa . Ổng là thành phố, môi trường ở đây nên đến du lịch thư giãn. Tình cờ gặp , cả hai cùng thích câu cá, nên dần dần thiết. Gặp là rủ câu, chuyện dăm ba câu là thấy hợp.”
“Ông khác chúng lắm, sống điều kiện, tiếng tăm. Nghe bảo ba đứa con trai: thằng cả là giám đốc một công ty tư nhân, thằng hai chủ nhiệm khoa ở bệnh viện, còn thằng út thì đang du học bên nước ngoài. Nghe qua thì ai chẳng nghĩ ông phúc.”
Vương Ma Tử khẽ lắc đầu, giọng trùng xuống:
“Lúc còn khen, bảo ông sướng thật, sinh con giỏi giang. Ấy mà lão Đường chỉ thở dài. Ổng , thằng cả với thằng hai chẳng hiếu thảo gì , chỉ diễn vai con ngoan mặt thôi, chứ trong bụng chỉ mong thừa kế tài sản.”
“ cứ tưởng ông than thở cho , còn vỗ vai an ủi. tới lúc ông c.h.ế.t , mới … mấy thằng đó thật sự là một lũ súc sinh!”
Vương Ma Tử nheo mắt, ánh đầy giận dữ.
“Cậu thấy đấy, đám ngoài chửi bới lúc nãy, dẫn đầu chính là hai thằng con lớn của lão Đường. Đừng tưởng họ đến đòi xác bố vì thương xót. Không ! Họ chỉ đang diễn kịch thôi!”
“Họ cần một cái cớ để kể với luật sư rằng dốc sức lo hậu sự cho bố. Sau chia tài sản còn dễ giành phần hơn. Trước , lão Đường từng kể với , vô tình thằng cả với vợ nó, chỉ mong ông c.h.ế.t quách cho nhanh… mà đau lòng!”
Ông dụi điếu thuốc, gằn giọng:
Mộng Vân Thường
“ thấy cảnh đó, chỉ thấy tội nghiệp cho lão Đường…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1394.html.]
Diêm Lập im lặng một lúc, khẽ hỏi:
“Vậy… lão Đường chết? Và tại t.h.i t.h.ể trôi sông?”
Vương Ma Tử đến đây liền thở dài, giọng ông nghẹn :
“Ôi trời ơi…”
“Lão Đường tự sát. Ổng già , chứng lo âu với trầm cảm, mấy đứa con thì chỉ ổng thêm khổ tâm. khuyên răn bao nhiêu mà ổng vẫn vượt qua nổi. Có hôm, thấy ổng bình thường, ai ngờ là cuối…”
“Ngày hôm đó, đến bữa tối mà thấy ông . Linh cảm chẳng lành khiến vội chạy bờ sông. Đến nơi thì thấy một chiếc giày của lão Đường mắc bên mép đá. hiểu ngay chuyện gì xảy …”
“ liền lấy thuyền chèo , mò tìm cả đêm mới thấy t.h.i t.h.ể của ông … lúc đó… thì muộn .”
Nói đến đây, ông ngẩng mặt lên trời mà kêu than:
“Trời ơi! Ông bạn già của ơi, ông nghĩ quẩn như thế cơ chứ…”
Ông đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, nỗi đau hiện rõ trong từng hành động.
Là nghề vớt xác, quanh năm tiếp xúc với tử thi, dân làng xa lánh vì cho là xui xẻo, Vương Ma Tử vốn chẳng ai gọi là bạn. Vậy mà lão Đường hề e dè. Dù thời gian quen dài, nhưng ông là đầu tiên coi Vương Ma Tử là bạn thật lòng.
Đối với nghề của ông, lão Đường từng chê bai, ngược còn cảm thông.
“Có gì mà xui chứ…” – Vương Ma Tử nhớ lời lão Đường từng – “Ông việc là giúp c.h.ế.t yên nghỉ, để họ mãi sông lạnh lẽo. Người sống, chết… ai cũng cảm ơn ông.”