Sau khi lão Đường qua đời, Vương Ma Tử đau lòng vô cùng.
Ông đích vớt xác bạn già lên từ lòng sông lạnh lẽo. bất kể ai đến hỏi, ông cũng nhất quyết chịu trả xác, dù dèm pha, chỉ trích, thậm chí là đe dọa.
Vương Ma Tử thường một , lẩm bẩm như với khuất:
"Ông bạn già … xin hãy tha thứ cho … tự quyết định ông… đây là điều duy nhất thể vì ông, cũng là điều cuối cùng ..."
Dù con trai cả và con trai thứ hai của lão Đường liên tục dẫn tới cửa đòi xác, gây rối ầm ĩ, Vương Ma Tử vẫn lay chuyển. Ông giữ vững lập trường như một tảng đá giữa dòng nước siết.
Theo thời gian, trong thôn cũng bắt đầu lưng với ông.
“Cái tên Vương Ma Tử đúng là vô lương tâm. Dựa việc vớt xác giàu hét giá trời, chẳng còn chút nhân tính nào cả!”
“Phải đó! hai đứa con nhà họ Đường trả ông cả trăm nghìn mà ông vẫn chịu giao cái xác!”
“Một trăm nghìn đấy! Tên Vương Ma Tử đúng là tham đáy, rốt cuộc ông moi bao nhiêu nữa chứ!”
“Xui xẻo hết sức! Có như sống ở thôn đúng là mất mặt. Chi bằng đuổi quách ông cho rảnh!”
Dù ai dám công khai gì, nhưng tiếng xì xào bàn tán lưng thì lúc nào dứt. Ánh mắt xa lánh, lời lẽ cay nghiệt cứ thế bủa vây lấy ông.
Chán ngán và cũng chẳng còn gì để lưu luyến, Vương Ma Tử dọn khỏi thôn, chuyển căn nhà gỗ nhỏ ven bờ sông. Nơi đó vốn là chòi của một gác rừng, từ lâu bỏ hoang – giờ trở thành chốn về duy nhất của ông.
Diêm Lập gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ:
“Vậy... ông định giữ xác của lão Đường mãi như ?”
Mộng Vân Thường
Vương Ma Tử lắc đầu:
“Không. Thực đợi đến khi tìm con trai út của lão Đường mới giao thi thể.”
“Trong ba con trai, chỉ thằng út là còn lương tâm. Nó thường xuyên gọi điện hỏi thăm cha, gửi quà từ nước ngoài về. Lão Đường cũng từng , thằng bé là đứa mà ông yên tâm nhất.”
Ông dừng , thở dài:
“Chỉ tiếc là thằng út đang học ở nước ngoài, bận rộn quá nên chẳng về. Với tình hình hiện tại, lẽ nó còn cha mất.”
Kỷ Hòa khẽ gật đầu:
“Phải . Nếu con cả và con thứ hai , chắc chắn bọn họ sẽ giấu nhẹm chuyện . Họ thêm một về tranh giành tài sản.”
Vương Ma Tử siết chặt tay, ánh mắt trở nên kiên quyết:
“Chỉ thằng út là còn tính . đích giao xác của lão Đường cho nó, lúc mới thể nhắm mắt yên lòng. Chỉ tiếc... chẳng cách nào liên lạc với nó cả.”
Kỷ Hòa mỉm :
“Không . Ông liên lạc , nhưng một chắc chắn thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1395.html.]
Vương Ma Tử nhíu mày: “Ai?”
Kỷ Hòa đáp:
“Là chính lão Đường.”
Ông kinh ngạc: “... chẳng ông c.h.ế.t ?”
“ là ,” – Kỷ Hòa gật đầu – “nhưng thể dẫn dắt linh hồn của lão Đường về, đưa ông giấc mơ của con trai út. Khi mơ thấy cha báo mộng, chắc chắn sẽ tìm về thôn Lạc Hoa.”
Đôi mắt Vương Ma Tử sáng lên:
“Hay lắm! Là một cách !”
Kỷ Hòa tiếp:
“Hiện tại t.h.i t.h.ể của lão Đường vẫn còn ở đây. thể dùng t.h.i t.h.ể điểm dẫn để gọi hồn.”
Hai trò chuyện một cách tự nhiên, phối hợp ăn ý, cứ như quen từ lâu.
Chỉ Diêm Lập cạnh, mặt mũi mơ hồ, ngơ ngác như lạc giữa một bộ phim kỳ ảo:
“Cái quỷ gì ... đang xem phim đấy…”
Vương Ma Tử đến góc nhà, mở bao tải, cẩn thận lôi xác lão Đường ngoài.
Xác ngâm nước quá lâu, thêm thời tiết nóng bức khiến quá trình phân huỷ diễn nhanh hơn. Da thịt nhão nhoẹt, bong tróc từng mảng, côn trùng đủ loại bò qua bò , tạo thành một khung cảnh rùng rợn đến nghẹt thở. Mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi, khiến mặt Diêm Lập tái mét, chỉ tìm chỗ nào đó úp mặt mà c.h.ế.t quách.
May mà Kỷ Hòa tu vi, quen với việc tiếp xúc với khí âm, nên hề nao núng. Cô lấy từ trong túi một chiếc thìa nhỏ, nhẹ gõ lên miệng bát, từng tiếng vang lên đều đều, vang vọng trong gian yên tĩnh như tiếng chuông cổ:
“Linh hồn… về…”
Cô gõ, niệm chú. Không khí trong phòng như đông cứng .
Một lúc , vẫn thấy động tĩnh gì.
Diêm Lập ôm chặt hai cánh tay, khẽ rùng :
“Kỳ lạ thật… ai thấy lạnh lạnh ?”
Câu dứt, vô thức liếc qua chiếc gương đồng treo tường.
Và ngay khoảnh khắc – đông cứng cả .
Trong gương… chỉ ba như hiện tại. Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của Vương Ma Tử, Kỷ Hòa và chính … còn một nữa – khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn đang thẳng về phía .
Diêm Lập hét lên thất thanh:
“MA A A A A A A—!”