Vốn dĩ trong lòng Vương Ma Tử cũng  chút lo lắng. Ông liếc  cô gái tên Kỷ Hòa  vững  thuyền, trong đầu nảy  một suy nghĩ: nếu  chuyện gì xảy , liệu cô gái nhỏ   đủ sức kéo ông lên khỏi mặt nước  ?
 nghĩ , ông đành gạt  nghi ngờ .
Diêm Lập thì khác, rõ ràng là  đầu    thuyền  giữa dòng sông, cơ thể cứ lắc lư theo nhịp sóng, sắc mặt tái nhợt, trông như sắp ngất đến nơi vì say sóng.
Còn Kỷ Hòa thì   trái ngược. Mặt cô vẫn bình thản,  thẳng  thuyền như  hề  ảnh hưởng gì. Chỉ  dáng vẻ  thôi, Vương Ma Tử cũng thấy an tâm phần nào.
“Nghĩ kỹ ,   nên xem thường thể lực của con bé ,” ông thầm nghĩ.
Lúc ,  chần chừ thêm nữa, ông trầm  xuống nước.
Dòng nước sông lạnh buốt, thứ lạnh lẽo như thấm  tận xương tủy. Vừa mới ngâm , dù  quá quen với công việc , Vương Ma Tử vẫn  khỏi rùng  một cái.
Ông mở mắt  trong làn nước đục ngầu, cố gắng tìm kiếm t.h.i t.h.ể trong màn đen mịt mờ  đáy sông.
Bên  thật yên tĩnh. Đến cả tiếng gió rít bên  cũng như  ngăn cách. Chỉ còn tiếng ù ù của nước và những gợn sóng âm thầm lan tỏa.
Vương Ma Tử nhíu mày, căng mắt  quanh, cố gắng tận dụng chút ánh sáng le lói chiếu qua mặt nước.
Cuối cùng, trong lớp nước lạnh lẽo mờ mịt, ông cũng  thấy một t.h.i t.h.ể đang trôi lững lờ giữa dòng, như  gió nước điều khiển, đung đưa một cách vô hồn.
 chỉ  mới  rõ mặt xác c.h.ế.t đó, Vương Ma Tử  trợn trừng mắt, miệng há  kinh hãi—!
"Ục ục ục..."
Một dòng nước lạnh ngắt tràn  miệng ông  khi kịp nhận thức, khiến ông vội vàng ngậm chặt ,   tê dại như  đông cứng.
"Không  !"
Ông   hét lên, nhưng  thể.
Trên mặt sông, sợi dây thừng buộc ở hông ông đột nhiên giật ba cái liên tiếp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1401.html.]
Ngay khoảnh khắc đó, con gà trống đang  buộc ở đầu mũi thuyền – nãy giờ im lặng như  còn sức sống – đột nhiên bùng nổ.
Nó gân cổ rít lên những tiếng kêu thảm thiết, đập cánh loạn xạ, thậm chí còn lấy đầu đập mạnh  ván thuyền.
"Quác quác quác... Quác quác quác..."
Tiếng kêu the thé, vang vọng giữa màn sương mờ ảo của sông Lạc Hoa, khiến cả khung cảnh càng thêm rợn ngợp, lạnh lẽo đến dựng tóc gáy.
Diêm Lập giật b.ắ.n , la lên: “Dây thừng giật ! Giật  kìa! Ông ... ông   gặp nguy hiểm gì  ?”
Không trả lời, Kỷ Hòa lập tức cúi xuống, bắt đầu kéo sợi dây.
Diêm Lập vội nhào tới định giúp, nhưng  kịp  gì thì   trợn mắt  Kỷ Hòa một  nữa.
Thân hình cô thì mảnh mai,  mà chỉ vài động tác dứt khoát, cô  kéo  Vương Ma Tử từ  nước lên.
Ông lão lảo đảo bám lấy thành thuyền, dùng cả tay lẫn chân để leo ,   ướt sũng, thở dốc từng nhịp như  từ cõi c.h.ế.t trở về.
Con gà trống vẫn  chịu dừng , nó kêu càng lúc càng lớn, hoảng loạn hơn nữa.
Vương Ma Tử  thở hổn hển,  rút một chiếc giày , gõ mạnh  đầu con vật: “Quang quác quang quác cái gì mà quang quác! Cái đồ súc sinh , câm miệng  cho ông!”
Mộng Vân Thường
Diêm Lập mặt cắt  còn giọt máu, run rẩy hỏi: “Ông ơi… ông  mang t.h.i t.h.ể chú hai  lên ? Chẳng lẽ…  đó  xảy  chuyện gì ?”
Nghe , Vương Ma Tử  trả lời ngay. Ông  thẳng  mắt , ánh mắt nghiêm trọng khiến tim Diêm Lập đập mạnh một nhịp.
“Cậu còn nhớ  từng  ba điều cấm kỵ trong nghề vớt xác chứ?”
Diêm Lập nuốt nước bọt cái ực, gật đầu lia lịa: “ nhớ mà! Thứ nhất là  vớt xác  ngày mưa bão. Thứ hai là  vớt cái xác mà  vớt ba  vẫn  nổi. Thứ ba là… là   vớt cái xác  thẳng.”
Vương Ma Tử nặng nề gật đầu, giọng  trầm xuống, dường như mang theo nỗi sợ vẫn  kịp nguôi: “Không sai. Và hôm nay…   gặp  điều cấm kỵ thứ ba.”
Diêm Lập c.h.ế.t : “Hả…? Là ?”
Vương Ma Tử hít sâu một ,  chậm rãi : “Khi   lặn xuống nước, thứ đầu tiên  thấy chính là một cái xác… nó  thẳng, lơ lửng  đáy sông như thể  thứ gì giữ nó . Đôi mắt thì mở trừng trừng,  thẳng  . Không chớp.”