Thai Tư Tư trợn mắt  Hoắc Ương,  thể tin  những gì   .
“Sao…    thể như   chứ?!”
Do quá hoảng sợ, cô  kìm  âm lượng của , khiến cho giọng  của cô vang lên trong đêm.
Mã Điềm, đang ngủ say bên cạnh,  tiếng ồn  cho tỉnh giấc. Cô lật , khó chịu lẩm bẩm vài tiếng.
Thai Tư Tư cố gắng hạ giọng xuống, gương mặt vẫn  hết ngạc nhiên. Cô chậm rãi :
“Cậu… Sao    bài hát  thế?”
Cô khó khăn lắm mới thốt lên  câu hỏi. Bài hát  chính là bài mà con búp bê của cô thường hát mỗi khi nhấn nút  tay  của nó.
Lúc Thai Tư Tư còn nhỏ, cô  thích  con búp bê hát bài . Mỗi khi nhấn  nút, nó sẽ hát lên những giai điệu quen thuộc:
“Đồng hồ điểm hai giờ rưỡi,
Búp bê nhỏ ơi, đừng lo nhé,
Mộng Vân Thường
Có tớ ở đây chơi cùng ,
Mãi mãi sẽ  còn cô đơn…”
Lâu dần, cô  thuộc lòng bài hát, nó trở thành một phần ký ức tuổi thơ  thể thiếu của cô.  kể từ khi  đại học và mang con búp bê  ký túc xá, cô    phiền bạn cùng phòng, nên  bao giờ mở bài hát  nữa.
Lẽ , Hoắc Ương  thể   bài hát . Vậy  cô   hát ?
Hoắc Ương  thấy sự hoảng hốt  mặt Thai Tư Tư thì bỗng phì .
“Cậu  dọa đến mức đó ? Biết bài hát   gì lạ  chứ?”
Cô  nhún vai, vẻ mặt bình thản.
“Tớ cũng từng chơi loại búp bê như  mà.”
Hoắc Ương đưa tay lên ôm mặt, đôi mắt lấp lánh một chút gì đó nghịch ngợm.
“Lúc nhỏ, tớ cũng  một con búp bê giống . Tớ  thích nó. Vì thế, mặc dù    hiểu, nhưng tớ thì hiểu .”
Cô dừng  một lúc, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Không ai  thể ở bên  mãi, nhưng búp bê thì khác. Thậm chí đôi khi, nó còn  cho  vui hơn cả bạn bè, bố .”
Nghe những lời  của Hoắc Ương, nét mặt của Thai Tư Tư cũng dịu  phần nào. Cô im lặng nghĩ , từ nhỏ đến lớn, cô   nhiều bạn bè. Dù  ai đó  bạn thì họ cũng chỉ là những   qua cuộc đời cô. Chỉ  con búp bê là mãi mãi bên cạnh, lặng lẽ lắng   bí mật và tâm sự của cô.
Cuối cùng, Thai Tư Tư  sang, hỏi như  thăm dò:
“Cậu cũng từng mua một con búp bê giống  ? Giống hệt con của tớ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1423.html.]
Lạ thật,   trùng hợp đến ?
Hoắc Ương gật đầu, mỉm  đáp:
“ , con búp bê của tớ cũng giống hệt của . Thật sự  trùng hợp,  lẽ điều  chứng minh rằng chúng    duyên với  đấy.”
Cô  đồng hồ  :
“Cũng  còn sớm nữa,  mau ngủ . Ngày mai còn   học nữa.”
Thai Tư Tư chỉ đáp  một tiếng “ừm” nhẹ.
Và cơn mệt mỏi ập đến, khiến cô nhanh chóng chìm  giấc ngủ,    gì nữa.
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, Thai Tư Tư lập tức  sang   chỗ bên cạnh .
Cô  thấy Hoắc Ương  cả.
Hả?
Cô rõ ràng nhớ rằng tối qua, hai   cùng ngủ chung. Vậy thì Hoắc Ương  ?
Cô  quanh, nhưng  thấy bóng dáng cô .
Liệu cô     ?
Mấy  bạn cùng phòng khác  dậy từ sớm, đang trong nhà vệ sinh rửa mặt.
Thai Tư Tư hỏi Mã Điềm:
“Mã Điềm,   thấy Hoắc Ương  ?”
Mã Điềm đang đánh răng, miệng đầy bọt, trả lời  rõ ràng:
“Hoắc Ương hả? Cậu hỏi Hoắc Ương  gì ? Cô    là sinh viên ngoại trú ? Ở trong ký túc xá  gì?”
Thai Tư Tư im lặng,  đáp .
Cô nhớ rõ quy định là sinh viên ngoại trú   ngủ  ký túc xá, nên  lẽ   nên gây thêm phiền phức cho Hoắc Ương.
Mã Điềm tiếp tục :
“Thai Tư Tư,  xong ? Chúng   học chung .”
Thai Tư Tư vẫn còn đờ đẫn,  chuẩn  xong nhưng vẫn cố đáp :
“Ừm, tớ xong hết !!”
Thực , cô vẫn  chuẩn  gì hết, nhưng Mã Điềm  chủ động mời cô  cùng, khiến cô cảm thấy  chút ngạc nhiên và lo lắng. Mọi ngày, Mã Điềm thường  ăn sáng  sớm,   sáu giờ rưỡi   khỏi ký túc xá, khi đó Thai Tư Tư vẫn còn   giường thẫn thờ.  hôm nay  khác, Mã Điềm chủ động hỏi thăm khiến cô cảm thấy thật sự  quan tâm.