Khi  đến lời kết luận từ Kỷ Hòa,  đàn ông  nickname “Nước tĩnh chảy sâu” sững . Anh  sang  em trai, giọng đầy hoài nghi:
“Cái gì? Văn Kiệt, em đang giấu  chuyện gì  ?”
Kỷ Hòa điềm tĩnh đáp lời:
“Chính   là   âm thầm khiến bệnh tình của   ngày càng trở nặng.”
“Cái… gì cơ???”
“Nước tĩnh chảy sâu” như hóa đá, ngơ ngác  tin  tai .
Cơn chấn động  chỉ dừng  ở đó, phần bình luận bên  buổi phát sóng cũng rơi  trạng thái rối loạn:
[Đệch… thảo nào cứ giục  trai tắt mic liên tục, hóa   tật giật  ?]
[Haha, sợ  Kỷ Hòa bói  chuyện mờ ám, nên vội vàng ngăn chặn từ xa đây mà!]
[Đây là tự  treo cổ  cành cây Đông Nam chứ còn gì nữa?]
Khuôn mặt Đỗ Văn Kiệt lập tức biến sắc,  một thoáng bối rối,   lớn tiếng phản bác:
“Cô chủ kênh, cô   là quá đáng! Không  chứng cứ thì đừng tùy tiện vu khống  khác như thế! Mẹ   Alzheimer là bệnh tự phát, chẳng lẽ  nguyền rủa bà  thì bà  mới mắc bệnh  chắc?    thần tiên!”
Kỷ Hòa chỉ nhẹ nhàng mỉm , ánh mắt sắc bén mà bình thản:
“Vậy nếu như  và ông bác sĩ gia đình  âm thầm thông đồng với , ngoài mặt thì  là đang điều trị tích cực cho , nhưng thực tế  cố tình ngừng kê thuốc,  thực hiện các bài tập phục hồi cần thiết, thì chuyện bệnh tình của   ngày càng nặng thêm   cũng hợp lý lắm ?”
“Cái gì???”
“Nước tĩnh chảy sâu”   mà như  sét đánh ngang tai. Anh  theo dõi Kỷ Hòa một thời gian dài, tuy câu trả lời   ngoài sức tưởng tượng của , nhưng bản năng mách bảo  —  tin cô. Tin Kỷ Hòa còn hơn tin chính em trai .
“Văn Kiệt… Sao em   như ?” — Anh cay đắng hỏi.
Mộng Vân Thường
Đỗ Văn Kiệt   trai chất vấn, gương mặt đỏ bừng lên vì giận dữ và lo lắng, giọng the thé:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1449.html.]
“Anh ! Anh vì lời  của một  ngoài mà nghi ngờ chính em trai ruột của  ? Người phụ nữ   bậy bạ thôi! Cô   bằng chứng gì chứ?”
“Em thì  cái quái gì!” — “Nước tĩnh chảy sâu” giận dữ quát lên, như thể một khối lửa đang dồn nén lâu ngày cuối cùng cũng bùng cháy — “Đây là Kỷ Hòa đấy! Cô  mà   thì chắc chắn  sai!”
Kỷ Hòa thấy Đỗ Văn Kiệt vẫn cố chấp chối cãi thì thản nhiên  tiếp:
“Cậu  cần phủ nhận. Việc  điều trị    dễ kiểm tra. Chỉ cần đưa   đến một bệnh viện uy tín, xét nghiệm m.á.u là  ngay. Nếu thật sự đang  điều trị, trong m.á.u sẽ  dấu vết của các loại thuốc cần thiết.”
“Còn ông bác sĩ , tại   đồng ý thông đồng với ? Chắc chắn   đưa cho ông  thứ gì đó  giá trị. Chỉ cần điều tra tài khoản ngân hàng là  thể tìm thấy các khoản giao dịch đáng ngờ giữa hai . Cậu nghĩ sẽ giải thích  đây? Tại  vô cớ  chuyển tiền cho một bác sĩ  tiền lớn như ?”
“Rõ ràng, hai   âm thầm cấu kết với , giấu giếm  trai ,    điều trị cho . Mặc kệ tình trạng bệnh tình của bà    từng ngày, bởi  nghĩ bà  mắc Alzheimer thì cho dù    cũng chẳng ai tin.”
…
Theo từng lời của Kỷ Hòa, “Nước tĩnh chảy sâu” dần nhớ  vài điều  từng khiến  nghi hoặc nhưng   bỏ qua.
Một buổi chiều chạng vạng,  đến thăm .
Lúc đó, bà  bác sĩ gia đình đẩy  khỏi phòng  chiếc xe lăn.
Anh vội vàng bước tới, lo lắng hỏi:
“Bác sĩ, tình trạng của   hiện tại thế nào? Việc phục hồi  tiến triển ?”
Bác sĩ mỉm   tươi, nụ  khiến  khác yên tâm:
“Yên tâm , tình hình  khả quan. So với hôm qua thì  hơn nhiều . Hôm qua bà cụ  sai 28 câu trong bài tập nhận diện hình ảnh, hôm nay chỉ sai 20 câu thôi.”
Anh từng tận mắt  thấy bộ đề đó — dùng hình ảnh để khớp với chữ , giúp  cao tuổi luyện tập phản xạ và trí nhớ. Những đề  tuy đơn giản, nhưng với  mắc bệnh suy giảm trí nhớ thì  dễ dàng gì.
“Thật ? Vậy thì  quá !” — Anh vui mừng khôn xiết, vội  sang  — “Mẹ ơi,   thấy ? Bác sĩ khen   tiến bộ  đấy! Mẹ đừng bỏ cuộc, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì chắc chắn sẽ đỡ hơn!”
Thế nhưng   lúc  chỉ lặng lẽ   bằng ánh mắt đục ngầu, hoang mang.
Giọng  khàn khàn, bà lẩm bẩm mấy chữ mơ hồ:
“Không … tập luyện…”