Mẹ còn  kịp  xong thì vị bác sĩ  bên   xổm xuống  mặt bà, nhét  tay bà một quả cầu nhỏ dùng để tập luyện phục hồi chức năng,  hiền hòa:
"Cụ , cụ quên  ? Mình  mới tập luyện xong mà,     điều trị?"
Nước tĩnh chảy sâu nhíu mày, sốt ruột hỏi:
"Bác sĩ,     bệnh tình của   hôm nay  tiến triển hơn hôm qua một chút ? Sao  điều trị xong bà   quên sạch như ?  thấy trí nhớ của   chẳng hề cải thiện, ngược  còn tệ hơn thì !"
Vị bác sĩ bình thản đáp:
"Bệnh Alzheimer mà,   xong một việc  quên mất là chuyện  phổ biến. Nếu  điều trị bằng thuốc và tập luyện phục hồi đều đặn thì tình trạng hiện tại của cụ còn tệ hơn nhiều  đấy."
"Vậy… phiền bác sĩ quan tâm   hơn một chút!"
"Chắc chắn . Thuốc men và vật lý trị liệu  từng  gián đoạn. Nói thêm một câu, em trai  cũng  đến thăm cụ lắm. Có hai  con như hai , cụ đúng là  phúc."
Trong lúc họ  chuyện, bà cụ khẽ động môi, giọng  yếu:
"Không…  … tập luyện…"
Nước miếng rỉ xuống từ khóe miệng bà, mí mắt nặng trĩu, giọng thều thào như gió thoảng. Bà    nhiều, chỉ lặp  lặp  vài chữ:
"Không  tập luyện…"
Mộng Vân Thường
Nước tĩnh chảy sâu  c.h.ế.t lặng, càng nghĩ càng thấy sống lưng lạnh toát.
Phải ! Rất  thể    hề  bậy — bà   quên mà là thật sự  từng  tập luyện!
… bà là  già  bệnh suy giảm trí nhớ, ai sẽ tin lời bà chứ?
Ngay cả  – con trai bà – cũng  phát hiện  tiếng kêu cứu …
Một trận phẫn nộ bùng lên trong phần bình luận:
[Trời đất ơi… Thật sự đáng sợ! Một  tâm thần   chứng minh   tỉnh táo? Một   Alzheimer  rằng họ  từng  điều trị,    khác  đó là thật  chỉ là ảo giác?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1450.html.]
[Thế thì chẳng trách bệnh ngày càng nặng! Nếu bác sĩ  hề tiến hành tập luyện phục hồi thì đúng là… kinh khủng thật sự.]
[Bác sĩ gì mà thất đức đến thế? Còn cái thằng em trai nữa, dám hại cả  ruột  thì còn là  nữa ?]
Bàn tay của Nước tĩnh chảy sâu siết chặt đến mức kêu răng rắc. Anh tức giận hét lên:
"Đồ súc sinh! Mày đúng là súc sinh! Tại  mày   như thế?!"
Đỗ Văn Kiệt lúc   còn giữ bộ mặt giả tạo nữa,  khẩy đầy châm chọc:
"Anh còn diễn gì nữa? Nhìn cái vẻ đạo đức giả của  thật buồn nôn. Anh nghĩ    tính toán của  ?"
"Anh   nhanh chóng hồi phục, để bác sĩ xác nhận bà   tỉnh táo,  lợi dụng điều đó để khiến  chuyển nhượng một nửa tài sản của bà cho ! Đừng tưởng   !"
Theo lời  , nhà họ Đỗ sở hữu một căn nhà tổ  giá trị ít nhất cũng mười triệu tệ.
Lúc còn sống, bố Đỗ từng  miệng rằng căn nhà  sẽ để  cho Đỗ Văn Kiệt.  ông mất sớm mà  để  bất kỳ di chúc chính thức nào. Theo pháp luật, căn nhà  chuyển sang  tên  Đỗ, và bà    quyền quyết định phân chia tài sản.
Thế nhưng  Đỗ   chia căn nhà đều cho cả hai  con. Chính điều    nảy sinh mâu thuẫn.
Đỗ Văn Kiệt tức tối: rõ ràng bố  định giao nhà cho ,  tại    chia cho  trai? Mẹ   cứ nhất quyết   đổi ý định?
Càng nghĩ,   càng sinh lòng ác độc. Và  —   thông đồng với bác sĩ, âm thầm yêu cầu ngừng  bộ việc điều trị cho .
Chỉ cần   hồi phục trí óc, thì bà   khả năng đưa  quyết định pháp lý. Nghĩa là căn nhà đó vẫn  thể chia. Và như  —  ai  gì cả.
Nếu   chịu chia đúng như   … thì  nhất là  ai  gì hết.
Nghe đến đây, Nước tĩnh chảy sâu nắm chặt tay, giận đến run :
"Chỉ vì tài sản mà mày  g.i.ế.c ? Mày   súc sinh thì ai là súc sinh hả?!"
Đỗ Văn Kiệt  lạnh, giọng căm hận:
"Đối với  thì là tài sản nhỏ, còn với  là tất cả! Từ nhỏ tới lớn, bố  lúc nào cũng yêu thương , còn  thì chỉ như cái bóng của , sống nhặt nhạnh từng chút một từ những gì   thèm để mắt tới."
"Sao   kể cho cả bão bình luận ? Công ty gia đình giao cho  quản lý, còn  chỉ xin một căn nhà tổ — chỉ một căn thôi! Vậy mà đến cái đó  cũng  buông tha! Anh đúng là đạo đức giả đến tận xương! Nhìn cái bộ dạng giả vờ cao thượng của  khiến  phát ói!"