Lộc Minh u u tiếp tục với giọng trầm thấp:
“Thật  bình thường  cũng gan lắm,  dễ gì mà sợ hãi …  lý do khiến  quyết định tìm tới chủ kênh là vì một chuyện khác…”
Anh  hít một   kể tiếp:
“Hôm đó, mấy  em tạp vụ bọn   tan ca,  đồ xong thì  tụ tập  đất,  nghỉ ngơi  tám chuyện cho vui. Đang  chuyện thì  một ông thầy bói  ngang qua. Ổng liếc  chúng  một cái  hỏi: ‘Các   công trình phá dỡ đúng ?’”
“Ban đầu  cũng chẳng tin gì mấy ông bói dạo kiểu đó , nhưng ổng chỉ mới  sơ qua   trúng nghề nghiệp của chúng ,   bắt đầu thấy ông   chút bản lĩnh.”
“ nhớ tới mấy chuyện kỳ lạ  xảy  ở công trường mấy hôm , nên liền tiện miệng hỏi thử xem ông     điều gì bất thường .”
“Không ngờ, ông  cau mày,  rằng giữa ấn đường của tụi   khí đen lượn lờ, đó là dấu hiệu  âm khí bám theo, nếu  sớm hóa giải thì sẽ   gặp chuyện  lành, thậm chí là mất mạng.”
Khi  tới đây, giọng Lộc Minh u u  nghẹn , đặc biệt lúc   căng thẳng thì cách xưng hô từ “” chuyển thành “tui”,   càng chân thật và gần gũi.
“Tui  xong thì hoảng lắm! Liền hỏi ông  giờ   . Ổng bảo rằng chỗ công trình tụi tui đang thi công  ma quỷ quấy phá,  cho phá dỡ. Nếu vẫn cố  tiếp thì sẽ gặp họa sát .”
“ mà lúc đó bọn tui rơi  thế khó… Cái công trình  tụi tui tranh giành dữ lắm mới giành ,   thể bỏ ngang dễ dàng như  chứ? Hơn nữa, nếu tụi tui   thì cũng sẽ  công ty khác   thôi. Ai cũng thiếu tiền, nên  khi bàn bạc thì tụi tui quyết định tiếp tục thi công.”
“Không ngờ... Cũng  thể là vì tụi tui  tin chuyện ma quỷ, cho nên mới  báo ứng…”
Lộc Minh u u thở dài,  bắt đầu kể  chuyện xảy   cái đêm định mệnh .
Kể từ khi  thông báo phá dỡ, phần lớn các hộ dân trong khu chung cư  dọn  hết. Đám công nhân như họ thì tạm chiếm một tầng, dùng những căn phòng trống còn sót   chỗ nghỉ  giờ .
Đa phần đồ đạc trong nhà   mang , chỉ còn những căn phòng trơ trọi, trống rỗng.  với họ thì chỉ cần  chỗ nghỉ chân là  . Có nước để rửa ráy,  chỗ  là quý lắm.
Mỗi ngày, bọn họ ăn cơm hộp đặt từ công trường, nhưng  tự bỏ tiền  mua, mười đồng một phần.
Có một bác công nhân lớn tuổi tên là lão Nghiêm. Vì tiết kiệm, bác   bao giờ mua cơm hộp, ngày nào cũng mang đồ ăn theo  tự nấu bằng ấm siêu tốc trong phòng.
Hôm đó, như thường lệ, lão Nghiêm mang rau  rửa ở bồn nước. Vòi nước vẫn chảy mạnh bình thường.  khi đang rửa rau, bác  bỗng sững —vì thấy  thứ gì đó trôi nổi  đám rau.
Là… một sợi tóc dài.
Tóc?  trong công trường   là đàn ông, lấy   tóc dài?
Lão Nghiêm cau mày, nhưng cũng  nghĩ nhiều. Bác  tiện tay nhặt sợi tóc vứt  thùng rác,   lau tay  tạp dề  bước  ngoài khi   gọi cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1452.html.]
Nồi canh thịt  bếp vẫn đang sôi sùng sục.
Một lúc , lão Nghiêm  về phòng,  theo  là Lộc Minh u u.
Mùi thịt thơm ngào ngạt lan khắp căn phòng xi măng chật hẹp.
Lộc Minh u u hít hít mũi, trêu: “Chà, lão Nghiêm hôm nay nấu gì mà thơm dữ ?”
Lão Nghiêm  đáp: “Nấu ít thịt heo thôi mà!”
“Đừng  ăn một  chứ! Cho  nếm thử với!”
“Được , để  lấy bát cho .”
Lão Nghiêm sảng khoái múc một chén lớn, đưa cho Lộc Minh u u.
 chỉ ăn vài miếng, Lộc Minh u u liền nhăn mặt: “Ủa… Sao miếng thịt   mùi lạ lạ ? Không giống thịt heo  từng ăn. Đừng  là  mua nhầm thịt giả đó nha?”
Mộng Vân Thường
Lão Nghiêm trừng mắt: “Cậu  bậy gì thế!  mà  mua thịt giả á? Đây là thịt heo thật đấy!”
Thấy lão Nghiêm  chắc nịch như , Lộc Minh u u cũng  dám  gì thêm.
Thế nhưng càng ăn,   càng cảm thấy  gì đó  đúng. Mùi vị thịt heo mà  từng quen ăn   như thế . Cái mùi ...  tanh,  lạ,  chút khiến   rợn tóc gáy.
Và    cúi xuống  kỹ phần xương trong bát.
“Khoan … cái xương …   lạ thế?”
Anh  gọi lớn: “Lão Nghiêm! Mau  đây coi thử ! Cái khúc xương   quen ?   từng thấy cái xương heo nào như vầy!”
Lão Nghiêm từng  nghề mổ heo một thời gian, mắt  xương cực kỳ tinh. Bác  nheo mắt quan sát,  mặt bỗng tái nhợt, giọng khàn đặc:
“Cái … đúng là   xương heo …”
Lộc Minh u u sững sờ: “Vậy là xương gì?”
Lão Nghiêm ngập ngừng: “Nếu  thật thì… nó giống xương !”
Phựt!—trong đầu Lộc Minh u u như  dây đàn  đứt phựt một tiếng.
Anh  bật lùi  , mặt tái mét, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Anh  vội móc họng, cố ói  những gì  ăn, nhưng mặc cho   gắng sức đến , thứ  nuốt  vẫn  chịu .