"Ê,   cần   gay gắt thế ?    chuyện đó thật mà..."
Lộc Minh ấm ức phản bác.
“Khu  đông dân cư, ban đầu  mấy hộ nhất quyết  chịu chuyển . Không  chứng cứ rõ ràng thì   dám vu oan cho    chứ!” – Lão Nghiêm thở dài.
Khi còn trẻ, ông từng    đổ oan ăn cắp trong siêu thị. Nỗi oan ức đó đeo bám ông suốt thời gian dài, khiến ông luôn dè chừng khi đánh giá  khác. Đã từng  nghi oan, ông hiểu cảm giác  khó chịu thế nào. Vì thế, ông  bao giờ  trở thành  gây  điều tương tự.
Lộc Minh tức tối đến mức  nổ tung.
“Trời đất ơi,  mà  ngốc quá ! Người mà chúng  gặp  đây – cái tên thầy bói đó – rõ ràng là kẻ giả mạo! Vậy thì chỉ cần nghĩ xem trong  những   chịu chuyển , ai là  giống nhất với ‘thầy bói’  là  chứ! Ví dụ nha, loại trừ hết đám phụ nữ  !”
“Ừm…  cũng  lý!” – Lão Nghiêm gật gù,  lẩm bẩm – “Để  nhớ  xem nào…”
Trong ký ức của ông,  đóng giả  thầy bói mặc bộ đồ đen, vóc dáng nhỏ bé,  hình gầy gò,   thì  khập khiễng. Một hình bóng mờ nhạt từ từ hiện lên rõ ràng trong tâm trí ông.
“ nhớ  !” – Lão Nghiêm đột nhiên vỗ tay đánh đét một cái.
Mộng Vân Thường
“Hồi đó  một ông lão sống ở cuối khu . Những gia đình khác  thương lượng xong xuôi chuyện đền bù  chuyển  cả, chỉ riêng ông  là  chịu rời . Không  là bướng bỉnh  cố chấp nữa!”
Ông lão đó tên là Cố Hiển Sinh.
Cả khu dân cư  đồng thuận chuyển ,  vài hộ ban đầu còn lưỡng lự, cuối cùng cũng  cưỡng   sức hấp dẫn của tiền bạc. Chỉ riêng ông Cố là vẫn kiên quyết phản đối, mặc cho bao nhiêu lời  tiếng .
Lão Nghiêm kể tiếp:
“Kỳ lạ thật đấy! Tiền đền bù mà chủ đầu tư đưa    ít – thậm chí cao hơn cả mặt bằng chung nữa. Ấy  mà ông  vẫn một mực từ chối. Cũng chính vì ông   chịu nhượng bộ, chủ đầu tư cứ  nâng giá mãi lên... Đến mức   mà còn thấy phát thèm! Rồi  ,   đồn ầm lên là ông già đó tham lam vô đáy, cố tình câu giờ để đòi giá  trời!”
Lộc Minh nghi hoặc hỏi: “Rồi  đó thì ?”
Lão Nghiêm lắc đầu: “Sau đó thì    thêm tin gì về ông  nữa. Ban đầu còn tưởng là ông   âm thầm đồng ý chuyển  . Ai ngờ  là đang ngấm ngầm chơi trò ma mị thế !”
Không dám công khai chống đối  chủ đầu tư thì chơi chiêu âm thầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1454.html.]
Hù dọa đội giải tỏa bỏ chạy, để  xem ai còn dám đụng đến căn nhà của ông nữa!
Lộc Minh tức quá đập tay xuống đùi: “Quả nhiên đúng như lời đại sư Kỷ ! Chính là ông lão   xua đuổi chúng !”
Anh tức đến nghiến răng ken két. Trong lòng đầy phẫn uất – là đàn ông đang tuổi sung sức,  mà  một ông già xoay như chong chóng thì đúng là mất hết thể diện!
Không thể chịu nổi nữa,  dẫn theo lão Nghiêm cùng vài nhân viên tạp vụ  thẳng đến nhà ông Cố Hiển Sinh.
Bức tường ngoài nhà loang lổ vết xi măng cũ kỹ, bên  là chữ “Phá”  sơn đỏ rực, nổi bật như vết m.á.u giữa ánh chiều tà. Xung quanh khu vực   vắng hoe, các hộ dân khác đều dọn  cả. Chỉ còn  duy nhất căn nhà của ông lão.
Câu đối  cửa tuy bạc màu theo thời gian nhưng vẫn  thể thấy  sự chỉnh chu khi dán – chứng tỏ chủ nhà  yêu mến nơi ở .
Lộc Minh   cửa, gõ mạnh liên hồi: “Rầm! Rầm! Rầm!”
Gương mặt ông Cố Hiển Sinh hiện  trong trí nhớ của  – và ngày càng khớp với hình ảnh tên thầy bói ngày .
Chính là ông !
“Cái lão già , thôi đừng  giả vờ nữa !   rõ chính ông là kẻ giả thần giả quỷ!”
Lộc Minh chỉ tay thẳng  mặt ông Cố, lớn tiếng :
“ nể ông già cả nên mới  truy cứu chuyện  đây.  nếu ông còn tiếp tục phá rối đội giải tỏa thì đừng trách   khách sáo!”
Cố Hiển Sinh   chuyện   bại lộ. Ông  khổ một tiếng – nụ  xen lẫn bất đắc dĩ và cam chịu. Có vẻ ông cũng  quá bất ngờ vì  lật tẩy.
 . Nếu một trò dọa ma do  tạo  mà kéo dài quá lâu, việc để lộ sơ hở chỉ là chuyện sớm muộn.
Kẻ   tất cả  ai khác – chính là ông.
Ông  lén nhúng tay  sơn đỏ  in hàng loạt dấu tay như m.á.u lên tường khi đội giải tỏa  chú ý. Rồi nhân lúc đêm khuya  công nhân   về, ông giả tiếng  thút thít đầy ai oán, khiến   cứ tưởng là oan hồn về đòi mạng...
 suy cho cùng, đó vẫn chỉ là những trò lừa bịp. Dù giả  khéo đến mấy thì vẫn là giả.