Điều giày vò ông lão   là khoảnh khắc  vợ yêu quý rời xa cõi đời, mà là từng giây từng phút  đó —  thời gian dài dằng dặc chất đầy nỗi nhớ thương.
Chỉ cần còn sống trong căn nhà , ông luôn cảm thấy như vợ  vẫn đang hiện diện  đó.
Ban đầu nỗi đau còn rõ rệt, nhưng  theo năm tháng, ông lặng lẽ thôi miên bản  bằng những ký ức.
"Chỉ cần vẫn ở  nơi quen thuộc ... thì vợ  vẫn như còn sống..."
 nếu đến cả mái nhà  cũng  giải tỏa, thì tất cả những gì bà  để , từng chút kỷ niệm, từng vết tích... sẽ chẳng còn gì nữa.
[Hu hu hu, tự nhiên  thấy thương ông lão quá... Vợ mất, con trai thì   ăn xa, chỉ còn một  ông  ôm giữ những ký ức cũ. Nếu là , chắc  cũng chẳng  rời . Tiền bạc  gì  nghĩa.]
[ đó, rõ ràng còn  giải quyết xong với tất cả các hộ dân, dựa   mà chủ đầu tư  dắt đội giải tỏa đến? Quá đáng thật sự.]
[Thật  ông  chỉ là hết cách , mới nghĩ đến chuyện dùng mấy trò  để hù dọa đội giải tỏa thôi mà…]
Kỷ Hòa nhẹ nhàng , giọng điềm tĩnh nhưng chân thành:
"Cháu  chủ đầu tư   là sai.  ông ơi… cháu  một lời   với ông."
Cô  ông bằng ánh mắt cảm thông:
"Cháu hiểu tình cảm sâu đậm ông dành cho vợ và con trai.  vợ ông... bà   mất . Người  khuất thì  giữ  nữa, nhưng  còn sống thì vẫn  thể nắm chặt mà. Có  ông nên quan tâm đến  con trai vẫn đang sống và chờ đợi ông ?"
Ông lão cúi đầu, gương mặt đau khổ:
"  chứ...  cũng nhớ con trai  nhiều lắm.  nó  việc bên nước ngoài cực khổ lắm ,    gây thêm phiền toái cho nó."
Kỷ Hòa dịu dàng đáp:
"Bố  và con cái   gọi là phiền toái ? Nếu cháu là con của ông, cháu nhất định sẽ hy vọng khi ông cần cháu, ông  thể thẳng thắn  ."
Cô dừng  giây lát,   tiếp:
"Thật   một chuyện ông  … Con trai ông  lâu  đón ông sang nước ngoài sống cùng .    sợ ông  nỡ rời quê nhà, sống ở đây cả đời, nên vẫn  dám mở lời."
Cô  khẽ:
"Ông thấy , hai bố con đều  gần , chỉ là  ai dám   mà thôi."
Ông lão bàng hoàng. Đôi mắt đục ngầu khẽ d.a.o động, ánh lên một tia sáng yếu ớt.
"Thật... thật là như  ?"
Một thoáng , ông nghi ngờ  Kỷ Hòa:
"Chẳng lẽ... cô là  của chủ đầu tư, đến đây để dụ  ký tên đồng ý?"
Kỷ Hòa bật  gượng:
"Ông nghĩ nhiều quá  ạ…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1456.html.]
 lúc , điện thoại ông lão reo lên.
Mộng Vân Thường
Trên màn hình hiện rõ cái tên: "Con trai".
Ông vội vàng bắt máy, giọng run run:
"Alo?"
Ở đầu dây bên , một giọng nam trầm ấm vang lên:
"Bố ơi…  một chuyện con   với bố lâu . Bố  thể cân nhắc một chút  ?"
Người con trai ngập ngừng vài giây,  dốc hết can đảm:
"Công việc của con ở nước ngoài giờ cũng  định hơn . Có thể   con sẽ   về nữa… Vậy nên con  đón bố qua bên  sống cùng con,  ?"
"Bố  sống ở quê nhà nửa đời , con  bố  dễ rời xa nơi đó. Chính vì  mà con vẫn luôn chần chừ,  dám mở lời.  nghĩ tới việc  xa bố thêm nhiều năm nữa… con thấy  chịu nổi."
"Con  mỗi ngày đều   thấy bố. Nếu bố ở gần con… con mới yên tâm ."
Ông lão lặng  . Tay vẫn siết chặt điện thoại, ánh mắt dần dần hoen đỏ. Những lời Kỷ Hòa    vang lên rõ ràng trong đầu ông.
[Trời ơi, Kỷ Hòa   trúng đó! Như thần  luôn!]
[Haha tình huống  đúng kiểu  cảm động  hài nhẹ,  con trai gọi đúng lúc  thể hợp lý hơn!]
[Cuối cùng thì ông cụ cũng  nơi để về … May là con trai ông  vẫn luôn mong mỏi  sống cùng bố.]
Lộc Minh u u  bên cũng mừng rơn. Anh suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cuộc gọi của  con trai chẳng khác nào “thần trợ công” cho công cuộc giải tỏa đầy gian nan của .
Giờ thì hộ dân cứng đầu nhất cũng  đồng ý, dự án cuối cùng  thể tiếp tục triển khai.
Anh  sang  Kỷ Hòa,  toe:
"Hay quá ! Cảm ơn cô, đại sư Kỷ! Cuối cùng thì  còn ai cản trở nữa!"
Thế nhưng Kỷ Hòa  khẽ nhíu mày, ánh mắt xa xăm.
"Ai  ?"
Lộc Minh u u giật nảy :
"Gì cơ? Cô… cô đừng dọa  nha, đại sư Kỷ… Đừng bảo còn chuyện gì nữa chứ…?"
Anh  méo xệch, trong lòng bắt đầu thấy lành lạnh.
Chẳng lẽ… vẫn còn thứ gì đó đang ẩn ?
Anh  còn hy vọng  khi công trình   thành sẽ kiếm  một khoản tiền lớn!