Người đàn ông đeo mặt nạ gấu chó  im lặng  ghế, hai tay siết chặt đến nổi gân xanh.
Một lúc , ông  mới khẽ lên tiếng, giọng trầm xuống như đang kiềm nén:
"Đủ . Cô cố tình đúng ?"
Bà R nghiêng đầu  ông , trong giọng  mang theo chút giễu cợt:
" cố tình gì chứ?  thì   mà cố tình ? Hay là…  đang đau lòng vì nó?"
Người đàn ông im lặng,  đáp.
Dù  thể thấy  vẻ mặt  lớp mặt nạ, nhưng Thường Gia Ngôn  thể tưởng tượng  sắc mặt của ông  chắc hẳn đang  khó coi.
Anh quan sát  kỹ.
Thị lực  vốn  ,   khá gần sân khấu nên  thể nhận  những chi tiết mà  khác  chú ý đến.
Ví dụ như…
Chú chó nhỏ tên Missi – đang cúi đầu l.i.ế.m giày cho bà R,  qua thì  vẻ  ngoan ngoãn, siêng năng.
 thật , cơ thể nó đang run lên từng hồi. Trong đôi mắt đen lay láy , nước mắt  lấp lánh như chỉ chực trào .
Nó tủi .
Nó đang .
Giống như một con   ép buộc   điều   .
Cuối cùng, Missi cũng l.i.ế.m sạch lớp nước trái cây dính  giày của bà R.
Bà R  dậy, nở nụ  duyên dáng   sang  :
"Mọi  thấy  nào~"
Người phụ nữ đeo mặt nạ rắn hổ mang –  từng hỏi chuyện ban nãy – giờ cũng tỏ vẻ động lòng.
"Này  MC, nếu   huấn luyện chó nhà  như thế  thì giá cả sẽ thế nào?"
Người dẫn chương trình vẫn mỉm  nhã nhặn:
"Tối thiểu là năm triệu tệ."
Lập tức, khán đài xôn xao hẳn lên.
Dù đa  những   mặt ở đây đều là giới  tiền, nhưng năm triệu tệ cho một con vật cưng vẫn là con  khiến nhiều   đắn đo. Bỏ  tiền đó  mua một căn biệt thự thì còn hợp lý, chứ bỏ  chỉ để huấn luyện một con vật… thì đúng là  quá.
Người phụ nữ mang mặt nạ rắn hổ mang rõ ràng cũng chùn bước,   gì thêm.
Bà R dường như  thấy  sự do dự của  , liền  duyên dáng :
"Hay là thế  nhé~
"Missi nhà  là con cái. Nếu nhà ai  một bé chó đực, thì chúng  sẵn sàng cho giao phối."
"Bé con thông minh thế , sinh con  chắc chắn cũng  thông minh đúng  nào~"
Một câu  tưởng chừng đơn giản, nhưng  khiến  khí trong khán phòng như vỡ tung.
Missi, dường như  hiểu  hết những gì đang diễn , bắt đầu run rẩy dữ dội hơn. Cơ thể nó co , như thể đang hoảng loạn đến cực độ.
Nó bắt đầu rên rỉ, kêu ẳng ẳng, bám lấy vạt áo choàng của bà R bằng cả hai chân , như  cầu xin điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1490.html.]
 bà R chẳng buồn để tâm, lạnh lùng đá nó  xa.
Trong khi đó, câu    của bà R  khiến đám đông bùng nổ hứng thú.
"Thật sự  thể ?"
"Missi đúng là bé chó quá ! Dù   huấn luyện thì  cũng  để chó nhà  giao phối với nó!"
" !  ! Cho Sấm Sét nhà  xếp hàng !"
Mộng Vân Thường
"Tiểu Mạch nhà  cũng  nữa!"
Missi dường như thực sự hiểu  tất cả những lời đó.
Nó hoảng loạn tột cùng.
Nó bắt đầu rít lên những tiếng kêu đau đớn, cào loạn  sàn sân khấu, móng vuốt kêu ken két như đang cố bới tung thứ gì đó để trốn chạy.
Bà R  sang một  phụ nữ đeo mặt nạ cá sấu,  nhẹ:
"Chó nhà cô  , chọn nó .  nghĩ Missi chắc chắn sẽ hài lòng.   nào, Missi~?"
Câu  đó giống như một mồi lửa cuối cùng châm  đống rơm rạ đang âm ỉ cháy.
Missi   phát điên.
Nó chạy khắp khán đài, kêu gào thảm thiết. Tiếng ẳng ẳng vang vọng trong  gian khiến một nhóm quý bà hét lên vì sợ hãi, thậm chí   nép hẳn  .
Bà R giận dữ quát lớn:
"Missi! Mày điên  hả? Mày dám   lời tao ?!"
Cuối cùng, nhân viên rạp xiếc  vội vàng lao , ép Missi  trở  phía hậu trường.
Bốn chân Missi giãy đạp loạn xạ giữa  trung. Nó vẫn  từ bỏ, vẫn cố  đầu   về phía khán đài, đôi mắt đầy nước, ánh  tha thiết rơi thẳng   đàn ông đeo mặt nạ gấu chó.
Nó như đang cầu cứu.
Giống như một đứa trẻ yếu đuối  thể   thành lời.
Nước mắt của một con chó.
Khiến Thường Gia Ngôn nghẹn họng.
Anh   nên lời.
Tất cả những biểu hiện của Missi đều quá giống con .
Và bà R… rõ ràng   là một  chủ .
Một con vật nhỏ phản kháng rõ ràng đến thế,  mà cô  vẫn ép nó l.i.ế.m giày,  còn định bắt nó  giao phối… cứ như thể Missi   một sinh vật  cảm xúc, mà chỉ là một món đồ chơi  động đậy.
Người đàn ông đeo mặt nạ gấu chó đột ngột  dậy, giọng trầm xuống, mang theo vẻ giận dữ lẫn bất an:
"Đủ . Cô còn định  loạn đến bao giờ? Đừng  quá đáng!"
Bà R  phắt sang, quát lớn:
"Ha! Quả nhiên là  đau lòng cho con súc vật đó  đúng ? Anh còn bênh vực nó nữa ?! Anh quên  ? Những thứ   bây giờ… là do ai cho đấy?!"
Không khí trong khán phòng đột ngột trở nên căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Khán giả xung quanh lập tức  hấp dẫn.
Rõ ràng là chuyện riêng tư, nhưng họ đều đeo mặt nạ,  ai nhận  ai, trừ phi  quen  từ  hoặc quá  thiết. Và vì thế,   cứ thoải mái “hóng hớt” mà  lo  phát hiện.