Già Nguyệt đợi mãi, đợi mãi…
Cuối cùng,  nhà họ Diêu cũng đến.
Lúc đầu, cô  vô cùng sợ hãi. Cô   rõ, nhà họ Diêu  bao giờ chấp nhận . Bọn họ ghét cô  mặt, mà   đích  đến tìm, chắc chắn là  chuyện chẳng lành.
Thế nhưng, điều khiến cô  ngờ tới là, gia chủ nhà họ Diêu  tỏ  vô cùng  thiện. Ông  nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy âu yếm, giọng  dịu dàng như thể đang thật lòng thương yêu:
"Con ngoan,   con là  mà Diêu Phú nhà chúng  yêu thương?"
"Trước , đúng là chúng  phản đối chuyện hai đứa.  thời gian qua , nhà họ Diêu cũng nghĩ thông suốt . Nhà   thiếu của cải, chỉ mong con cái  hạnh phúc là đủ."
Già Nguyệt sững sờ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .
Chẳng  chỉ mới xa cách  mấy tháng thôi ? Sao đột nhiên  nhà họ Diêu   đổi đến ?
Dù trong lòng vẫn  ngừng cảnh giác, cô  nghĩ  lẽ họ  đổi chiến lược, chuyển từ cứng rắn sang mềm mỏng,  chơi đòn tâm lý.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, gia chủ bỗng vỗ tay một cái. Từ phía , một hàng  hầu hối hả bước , tay xách theo mấy chiếc rương lớn.
Người  đầu nâng một chiếc khay đỏ,  đó là trang sức, đồ trang điểm, váy cưới cùng vô  châu báu lấp lánh. Váy cưới là kiểu đuôi cá hiện đại mang nét phương Tây, nhưng vẫn giữ  sự tinh xảo và trang trọng theo lối Trung Hoa truyền thống.
Thời bấy giờ, đa  đám cưới vẫn ưa chuộng nghi lễ truyền thống. Nhà họ Diêu hiển nhiên là    thời đại.
Gia chủ  vuốt râu   sảng khoái:
"Chúng    đùa . Mọi thứ  chuẩn  xong xuôi . Mau trang điểm  con, hôm nay con sẽ là cô dâu  nhất bước  cửa nhà họ Diêu!"
Già Nguyệt ngơ ngác. Còn  kịp phản ứng, bên ngoài  vang lên tiếng bàn tán của hàng xóm:
"Mau  mà xem! Nhà họ Diêu rước dâu kìa!"
"Trời ơi, ai mà  phước thế? Được nhà họ Diêu rước dâu long trọng ?"
"Không  là con bé Già Nguyệt đó ? Chẳng  nó chỉ là một con hát thôi ? Số đúng là đỏ ghê!"
"Một con hát mà cũng  gả  nhà họ Diêu? Không hiểu họ  trúng   nữa!"
Dù lời bàn tán    , nhưng từng câu từng chữ   khiến Già Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Cô  thầm nghĩ:
Diêu Phú thực sự  thuyết phục   nhà! Nhà họ Diêu thật sự chấp nhận  !
Cô  kiềm  xúc động, suýt chút nữa rơi lệ. Trong sự vây quanh của những  hầu, Già Nguyệt khoác lên  bộ váy cưới,  trang điểm kỹ càng, rực rỡ như một giấc mơ.
Trên đầu cô   trùm một tấm khăn voan đỏ thẫm, che khuất   tầm  phía .
Một  hầu nhẹ nhàng đỡ cô lên kiệu:
"Thưa bà chủ, chúng  sẽ đưa  đến gặp  chủ Diêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1504.html.]
"Người sắp gả cho  chủ ,  thấy hồi hộp  ạ?"
Già Nguyệt bỗng thấy là lạ. Giọng điệu  hầu  giống lời chúc phúc, mà như đang... thương hại? Hoặc thậm chí là đang chế giễu?
 cô  lên kiệu , giờ   xuống cũng chẳng còn kịp. Nhà họ Diêu bày biện cả một lễ rước dâu long trọng thế , chẳng lẽ chỉ để đùa cô?
Không , chỉ cần  gả cho Diêu Phú, cô chịu khổ thế nào cũng cam lòng.
Chiếc kiệu lắc lư,  lâu  thì dừng   cổng lớn nhà họ Diêu.
Ngay lúc đó, một giọng  vang lên bên tai:
"Bà hai  tới !"
Mộng Vân Thường
Có  vội cắt ngang:
"Suỵt! Đừng  bậy! Phải gọi là bà cả chứ!"
"Hả? Bà cả? Không  chỉ  một  chủ Diêu Phú thôi ?"
"Câm miệng! Cô   thấy thì phiền to đấy!"
Già Nguyệt vén nhẹ tấm khăn, nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
"Các  đang  gì ? Nhà họ Diêu  hai  chủ ?"
Chưa kịp  ai đáp, từ phía  vang lên tiếng  khàn khàn, lạnh lẽo của gia chủ nhà họ Diêu:
"Bọn họ   sai . Diêu Phú chỉ là  hai thôi. Trên nó còn  một   trai —  cả Diêu Khải."
"... nhưng   từng  ..." Già Nguyệt lắp bắp.
"Diêu Khải  c.h.ế.t bệnh từ lâu ." Gia chủ lạnh lùng tiếp lời.
Già Nguyệt rùng . Cô cố gắng giữ bình tĩnh:
"Chuyện đó... liên quan gì đến ?"
"Liên quan  nhiều đấy." Giọng gia chủ trầm xuống, nụ  nham hiểm hiện rõ:
"Bởi vì hôm nay, cô gả ... là để  vợ của  cả Diêu Khải!"
"Không…  thể nào! Ông… các    gả cho một  c.h.ế.t ?!"
Gia chủ gằn từng chữ, ánh mắt sắc như dao:
"Chứ cô nghĩ nhà họ Diêu chuẩn  lễ cưới linh đình thế  để  gì? Không  để cô   cửa ? Cô   cũng một lòng   dâu nhà họ Diêu ? Vậy thì  để cô toại nguyện chứ!"
Nói , ông  giận dữ quát lớn:
"Tiến lên! Bắt lấy cô ! Đừng để cô  chạy!"