Những lời  đầy nghi hoặc của Giang Tâm Tiễn khiến bố  nuôi cô lập tức cảnh giác. Họ nhanh chóng thiêu hủy  bằng chứng phạm tội trong quá khứ,  đó vờ vịt  với cô rằng họ  trình báo vụ việc với cảnh sát.
Giang Tâm Tiễn vui mừng  thôi. Cô tin tưởng   rằng cuối cùng  cũng  thể cứu  Đỗ Xuyên.
Cô chờ đợi,   tiếp tục chờ đợi...  mãi vẫn  nhận  tin tức  lành nào.
Không thể nhịn  nữa, Giang Tâm Tiễn hỏi:
"Bố, … chẳng  bố    báo cảnh sát  ? Sao đến giờ vẫn  thấy cảnh sát đến xử lý chuyện đó ạ?"
Bố  nuôi cô lảng tránh, đáp qua loa:
"Có thể là cảnh sát đang bận xử lý nhiều vụ khác. Hơn nữa, họ cũng  thể tùy tiện bắt  khi   bằng chứng rõ ràng. Muốn điều tra, thu thập chứng cứ cũng cần  thời gian."
Vì còn nhỏ tuổi, Giang Tâm Tiễn   tin tưởng  lời họ,  một chút nghi ngờ.
Cô tiếp tục chờ đợi với hy vọng mong manh, ngày  qua ngày khác, cho đến khi một tai nạn bất ngờ ập đến.
Trong một vụ tai nạn xe, Giang Tâm Tiễn  chấn thương ở đầu khi đang  ở ghế phụ, mất  một phần ký ức quan trọng. Cô quên sạch những ký ức về cô nhi viện, về Đỗ Xuyên, và cả lời hứa từng xem là thiêng liêng nhất trong tuổi thơ.
Thứ còn đọng  trong trí nhớ cô chỉ là một tuổi thơ êm đềm,  sống trong nhung lụa cùng bố  "ruột" – những  cô luôn tin tưởng tuyệt đối,  từng nghi ngờ.
Hình ảnh những bức tường hoa hướng dương giờ đây trở nên xa vời như một giấc mộng lạc lõng từ thế kỷ .
Còn ở phía bên  đồng xu, tại cô nhi viện lạnh lẽo , Đỗ Xuyên vẫn đang ngóng chờ. Cậu mang theo hy vọng, cứ ngỡ rằng Giang Tâm Tiễn sẽ   như lời hứa.
Ngày ngày,   ở cổng cô nhi viện, ánh mắt mong chờ, dõi theo từng chiếc xe lướt qua như thể  thể nhận  cô trong  đó.
Sự kiên nhẫn của  chỉ đổi  là những tràng  nhạo của bọn trẻ khác:
"Mày còn chờ Tâm Tiễn hả? Nó sẽ    . Mày  mấy đứa từng rời khỏi đây ,  đứa nào   ? Chưa từng  ai cả! Ai mà  trở về cái nơi tồi tệ  chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1524.html.]
" đấy! Mày mơ giữa ban ngày ! Tao cũng chỉ mong    nhận nuôi cho khuất mắt Viện trưởng!"
"Thôi mày đừng nhớ Tâm Tiễn nữa. Trước  hai đứa   thì ? Bây giờ   sống sung sướng , chắc gì còn nhớ mày là ai?"
 bất chấp những lời mỉa mai, Đỗ Xuyên vẫn lặp  câu  quen thuộc:
"Em  sẽ  về. Nhất định sẽ  về."
Bởi vì họ  hứa – một lời hứa của tuổi thơ. Rằng ai  rời khỏi nơi   sẽ  , đưa  còn   ngoài. Cùng  bước đến một thế giới   hơn, rực rỡ hơn.
Thế nhưng, từng ngày trôi qua,  từng tháng... Giang Tâm Tiễn vẫn   về.
Lời bàn tán xung quanh Đỗ Xuyên ngày càng độc địa hơn:
"Đỗ Xuyên đúng là sống trong mộng tưởng. Con   đều ích kỷ. Ai mà   rời khỏi cái địa ngục ? Ai   cuộc sống mới    vì một lời hứa trẻ con chứ?"
Mộng Vân Thường
"Nếu là tao,  khỏi đây  thì cho vàng cũng  về ! Ở đây đủ khổ !"
"Giang Tâm Tiễn đúng là   sướng. Nghe  bố  nuôi của nó giàu , chẳng hiểu   chọn đúng nó! Tao còn thấy tao  hơn nó!"
"Ừ! Số của Tâm Tiễn  thật! Trước  ở đây thì  Đỗ Xuyên che chở, giờ   bố  giàu nuôi nấng..."
"  đáng thương nhất vẫn là Đỗ Xuyên. Vì bảo vệ Tâm Tiễn mà chịu bao trận đòn,  giam phạt cùng nó. Cuối cùng thì ? Giang Tâm Tiễn một   trở . Thật  đáng chút nào!"
Bức tường từng tràn ngập hoa hướng dương – nơi ghi dấu kỷ niệm của hai đứa trẻ – giờ đây chỉ còn những mảng sơn loang lổ, như chính hy vọng trong lòng Đỗ Xuyên đang dần mục nát.
Cậu trở nên ít  hơn, ánh mắt cũng dần mất  ánh sáng. Cậu  còn  chờ ở cổng viện mỗi ngày nữa.
Giống như  đang dần hiểu … rằng Giang Tâm Tiễn sẽ   về nữa.
Rằng…
Cậu   bỏ rơi .