Những lời thề non hẹn biển thuở nhỏ vẫn văng vẳng bên tai, nhưng  từng thề thốt năm xưa…   quên mất từ lâu.
"Chúng   hứa với  , bất kể ai rời khỏi cô nhi viện , cũng nhất định    đưa  còn   cùng."
"Anh sẽ  bao giờ bỏ em  ."
"Em cũng sẽ  bỏ  . Chúng  sẽ mãi mãi ở bên ."
"…"
Năm mười bảy tuổi,  thiếu niên  – Đỗ Xuyên – lặng lẽ qua đời trong tầng hầm lạnh lẽo của cô nhi viện Lam Thiên. Nguyên nhân cái c.h.ế.t  ghi nhận là do bệnh tim tái phát nhưng   phát hiện và cứu chữa kịp thời.
Không ai  vì    xuống nơi tối tăm, ẩm thấp đó. Không ai    chờ đợi điều gì. Từ giây phút , cái tên "Đỗ Xuyên" cũng chìm  quên lãng, như hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ mồ côi khác, biến mất  để  dấu vết trong dòng lịch sử dài lê thê và tàn nhẫn của cô nhi viện Lam Thiên.
Năm tháng trôi , thời thế đổi . Viện trưởng hiện tại của cô nhi viện  còn là con ác quỷ ngày xưa nữa. Bà là một  phụ nữ  tấm lòng nhân hậu, thường xuyên dành tiền riêng để hỗ trợ chi phí ăn uống, quần áo cho bọn trẻ. Dưới sự chăm sóc của bà, lũ trẻ  chỉ cảm thấy ấm áp mà còn thương yêu gọi bà là "".
Những đứa trẻ từng mắc kẹt trong cô nhi viện năm nào cũng   theo con đường riêng của . Những bi kịch từng xảy  – máu, nước mắt, tiếng thét trong đêm tối – dường như   thời gian che phủ,  còn ai nhớ đến.
Chỉ  những  từng là nạn nhân, mới  thể nào quên .
"Nếu ngày  bọn họ may mắn hơn một chút… Nếu họ  gặp cô nhi viện Lam Thiên như bây giờ thì   bao..."
Nước mắt Giang Tâm Tiễn lặng lẽ chảy dài  má.
Có thể cô  nhớ rõ từng chi tiết về những chuyện  xảy  trong quá khứ, nhưng mỗi khi  ngang góc tường phủ đầy hình vẽ hoa hướng dương – cô  bật  mà  hiểu vì . Đó là nơi chất chứa những ký ức đau đớn nhất, nhưng cũng là nơi cô từng  những phút giây ấm áp hiếm hoi.
Chính ở nơi địa ngục , cô  gặp    duy nhất của đời .
Cô từng quên mất Đỗ Xuyên –  mà cô  từng thề sẽ  bao giờ rời xa.  giờ đây,  thứ cuối cùng cũng trở về trong ký ức.
Mộng Vân Thường
Những ngày tháng dài đằng đẵng sống nương tựa  , những đêm mùa đông lạnh lẽo cùng chia  tấm chăn mỏng, tiếng  vang vọng trong bếp ăn, ánh mắt thấu hiểu khi cả hai đều im lặng – tất cả đều   rõ ràng như  từng biến mất.
Bọn họ là   của . Nơi  Đỗ Xuyên, chính là mái nhà của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1525.html.]
Giang Tâm Tiễn    , giọng lạc :
"Cũng may… may là em  thất hứa. Em  nuốt lời, Đỗ Xuyên… Chúng  chỉ là…  đủ may mắn mà thôi…"
Niềm vui – vì cô   phụ lời hứa thuở nhỏ, vì cô   kẻ vô tâm quên  quá khứ.
Nỗi đau – vì cuộc đời trớ trêu,  cướp  cơ hội duy nhất để cô giữ trọn lời hứa.
Cái mà cô từng nghĩ là hy vọng, hóa  chỉ là một chiếc lồng giam khác. Cô ngỡ rằng rời khỏi cô nhi viện là  tự do, là thoát khỏi cơn ác mộng.  thật , cô chỉ  kéo từ địa ngục  sang địa ngục khác, chỉ  đổi gương mặt của ác quỷ mà thôi.
Đau đớn nhất là: cô  hề , vẫn còn một  ở  nơi , vẫn đang chờ cô  .
Cũng giống như cô  … Đỗ Xuyên  bao giờ hiểu  vì  cô   . Cậu cũng  hề ,  khi  nhận nuôi, Giang Tâm Tiễn  trải qua những gì,   đối mặt với điều gì.
Nhìn từ góc  của Đỗ Xuyên, cuộc đời  chính là một vở bi kịch.
Rõ ràng cả hai  hứa – rằng ai rời   cũng   quên  còn .  rốt cuộc,  vẫn  bỏ . Cậu đợi mãi… mà  thấy cô  .
Và ,  c.h.ế.t trong cô độc, lặng lẽ,  ai ,  ai thương xót.
Mười năm , như một trò đùa cay nghiệt của  mệnh, Giang Tâm Tiễn   cô nhi viện –   với tư cách là  nhận nuôi một đứa bé tên Tiểu Tranh.
Cô dắt theo Tiểu Tranh   nơi từng gọi là địa ngục.
Khi lũ trẻ chơi trốn tìm trong sân,  thở của Giang Tâm Tiễn còn vương   Tiểu Tranh – vô tình đánh thức linh hồn của Đỗ Xuyên đang ngủ vùi trong tầng hầm cũ kỹ.
Cậu  thấy Tiểu Tranh, thấy cô bé sống hạnh phúc,   che chở,  mái nhà ấm áp.
Năm xưa,  cũng từng nghĩ  sẽ  một cuộc sống như thế.
 Giang Tâm Tiễn  quên . Cô  quên  lời hứa, quên  những năm tháng cùng  chịu khổ. Cô đang sống yên ,  cần lo cơm áo,  còn đủ sức nuôi thêm một đứa trẻ khác.
Trong cơn giận dữ đầy uất ức, đau thương và ghen tị, Đỗ Xuyên xuất hiện – lặng lẽ, âm thầm… từ trong bóng đêm.