Lúc Tiểu Tranh đang chơi trò trốn tìm cùng các bạn nhỏ trong sân cô nhi viện, một  bé lạ mặt đột nhiên xuất hiện, như thể bước  từ   nào đó. Cậu bé  là  thứ sáu tham gia trò chơi, lặng lẽ  đến bên cạnh Tiểu Tranh.
Tiểu Tranh ngẩng đầu  , đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngây thơ:
"Anh ơi,  cũng sống trong cô nhi viện  ? Sao  giờ em  từng thấy ?"
Cậu bé  chính là Đỗ Xuyên – nhưng giờ đây  còn là Đỗ Xuyên của năm xưa nữa. Ánh mắt   Tiểu Tranh đầy phức tạp, như một cơn sóng cuộn ngầm trong lòng.
Trên  đứa bé   tất cả những gì mà   từng khát khao nhưng  bao giờ  :
Một viện trưởng dịu dàng, nhân hậu.
Một   nhận nuôi đầy trách nhiệm, ấm áp.
Một tuổi thơ bình yên,  lo nghĩ.
Và cả một tương lai rực rỡ chờ phía .
Tất cả những điều đó… với , đều là xa xỉ.
Năm xưa, Giang Tâm Tiễn   thể tuyệt tình đến mức , bỏ    chút do dự. Vậy thì giờ đây,  cũng  để cô  nếm thử mùi vị đau khổ đó. Chính vì thế…   giấu Tiểu Tranh .
…
Giang Tâm Tiễn lo lắng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô nghẹn ngào hỏi:
"Rốt cuộc Đỗ Xuyên  giấu Tiểu Tranh ở ?"
Kỷ Hòa  bên cạnh, giọng điềm tĩnh nhưng  kém phần lạnh lùng:
"Vấn đề … lẽ  cô  là  rõ hơn  chứ. Cô thử nghĩ xem, nếu là  ,   sẽ giấu Tiểu Tranh ở ?"
Câu  như một cú đánh mạnh khiến Giang Tâm Tiễn lặng .
Cơn đau đầu  ập đến như từng đợt sóng dữ dội, là di chứng còn sót   vụ tai nạn xe năm xưa. Cô  đánh mất một phần ký ức, và mỗi  trời mưa, đầu cô  nhức buốt đến choáng váng.  lạ , lúc  đây đầu óc cô  cực kỳ tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng ngóc ngách quen thuộc trong cô nhi viện.
Nơi … thật quen thuộc.
Hành lang , khi còn nhỏ, cô từng cùng các bạn đuổi  chạy khắp. Sau lưng luôn  tiếng gọi lo lắng của Đỗ Xuyên:
"Cẩn thận đó, đừng để ngã!"
Cô từng  bên khung cửa sổ, hai tay chống cằm, ánh mắt  về phía xa xăm:
Mộng Vân Thường
"Anh, em   biển ngoài   lắm. Chúng   cơ hội  thấy biển ?"
Đỗ Xuyên mỉm , khẽ đáp: "Sẽ!"
Ngay  đó, ký ức  vụt chuyển.
Viện trưởng giận dữ kéo tai cô, đẩy mạnh  phòng, giọng gắt gỏng:
"Tối nay khỏi ăn! Có chút chuyện cũng   xong, nuôi đám vô dụng như chúng mày thì  cái ích gì chứ!"
Cô   giường, bụng đói cồn cào, nước mắt thi  lăn xuống má.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1526.html.]
Giữa đêm khuya, Đỗ Xuyên len lén trèo qua cửa sổ, tay cầm theo một cái bánh nướng từ nhà ăn:
"Em ăn , ăn nhanh lên."
Cô vẫn  nức nở, chẳng  lời nào.
Cuối cùng, Đỗ Xuyên bối rối lấy  chậu hoa hướng dương nhỏ của , đặt  tay cô:
"Cho em."
"…     quý chậu hoa  ?"
"Em thích là  ."
Cô ngừng , khẽ vuốt ve những chiếc lá   héo rũ.
Cô  rõ, chậu hoa  là món quà của đôi vợ chồng từng  ý định nhận nuôi Đỗ Xuyên.
"Bây giờ hoa  nở  như  nữa." – cô .
"Ừ." – Đỗ Xuyên nhẹ giọng đáp – "Vì thiếu ánh nắng chiếu rọi."
"Vậy   đưa cho em? Nó sẽ c.h.ế.t mất!"
"Thế nên em  chăm sóc nó thật , cố gắng để ánh nắng chiếu  nó."
Nói , Đỗ Xuyên cẩn thận đặt chậu hoa ở góc nhỏ cạnh cửa sổ – nơi duy nhất trong căn phòng  thể đón  chút ánh sáng yếu ớt.
Góc nhỏ   rộng, nhưng đủ để  tia nắng lọt qua.
Giang Tâm Tiễn mỉm  gật đầu: "Ừ, em  ."
…
Thời gian như nước chảy mây trôi.
Mười năm , Giang Tâm Tiễn trở  căn phòng cũ năm xưa. Những ký ức  từng tan biến, giờ đây  lượt trở về, rõ ràng như mới xảy  ngày hôm qua. Công trình cũ kỹ vẫn mang hình dáng năm xưa, dù dấu vết thời gian  dần bào mòn tất cả.
Trong căn phòng nhỏ, hai đứa trẻ  bên  nơi đầu giường, ríu rít  .
Trong đó –  Tiểu Tranh, đứa con mà cô ngày đêm mong mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Tranh  đầu . Vừa  thấy Giang Tâm Tiễn, con bé  vui mừng hét lớn:
"Mẹ!!!"
"Mẹ,  giờ  mới đến gặp con? Con nhớ  lắm!"
Bên cạnh Tiểu Tranh, đứa trẻ còn  cũng chậm rãi  .
Giây phút , Giang Tâm Tiễn   sững sờ.
Toàn  cô bất động như hóa đá, nước mắt  kìm  cứ thế tuôn , chảy dài  khuôn mặt đầy day dứt.
Người …
Ánh mắt …