Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1527

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:04:05
Lượt xem: 349

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

.

Là Đỗ Xuyên.

Giang Tâm Tiễn lặng . Cô già hơn, còn là cô bé nhỏ gầy yếu trong ký ức của Đỗ Xuyên năm nào. đôi mắt , ánh – vẫn là từng coi là cả thế giới.

Cả hai , lời nào trong giây lát.

Cuối cùng, Giang Tâm Tiễn nghẹn ngào lên tiếng:

"Em xin ... Em từng quên ..."

Nước mắt thể kìm nén nữa, lặng lẽ tuôn rơi. Có quá nhiều điều cô , quá nhiều tiếc nuối, đau lòng và cả yêu thương chôn giấu suốt những năm tháng qua.

Từ ngày rời khỏi cô nhi viện, mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống, cô đều nỗ lực tìm kiếm một nơi thể gọi là “nhà”.

Với cô, “nhà” bao giờ là nơi quan hệ m.á.u mủ.

Mà là nơi khiến cô cảm thấy yêu thương, là chính .

Là nơi Đỗ Xuyên.

Là nơi cô từng gọi là “em gái”.

“Chào mừng về nhà…” cô khẽ , giọng run run.

Giang Tâm Tiễn kể tất cả những gì xảy trong mười năm qua cho Đỗ Xuyên. Nỗi đau, nỗi sợ, sự giằng xé giữa tội và hy vọng – cuối cùng cô cũng thể thành lời.

Cô hít một , cứng rắn:

“Giờ em sẽ báo cảnh sát. Mười năm em gì... bây giờ thì khác. Tên viện trưởng khốn kiếp đó – đừng hòng thoát khỏi lưới pháp luật.”

Đỗ Xuyên im lặng một lúc, mặt hiện lên vẻ phức tạp. Rồi thở dài.

"Xin ..."

Cậu cô, ánh mắt đầy hối hận:

"Anh nên nghi ngờ em. Anh... Anh đủ tin tưởng lời hứa của em."

Giang Tâm Tiễn lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước.

"Không cần xin . Chuyện của hai chúng . Là của thế giới , là của những kẻ giẫm đạp lên tuổi thơ của chúng ."

Cô tiến lên một bước, đưa tay như chạm lấy linh hồn đang dần trở nên trong suốt.

"Đừng chờ đợi trong tầng hầm lạnh lẽo nữa… Đi , Đỗ Xuyên. Hãy đầu thai. Kiếp , nhất định sẽ một cuộc sống hơn."

Đỗ Xuyên khẽ cong môi, mỉm dịu dàng.

Dù ngoại hình vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng ánh mắt mang theo vẻ trầm tĩnh của một từng trải.

"Anh tin em."

Cậu bé Cam – đứa trẻ mà vô tình gắn bó những ngày qua.

"Đừng lo, gì hại tới nhóc . Chỉ chơi game cùng thôi, nhóc vui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1527.html.]

Nghe , bé Cam vội vàng gật đầu, reo lên với vẻ mặt rạng rỡ:

"Dạ, ơi! Anh trai chơi game với con đó ạ! Vui lắm luôn!"

Trong cõi “âm” nơi tầng hầm ngầm , thời gian trôi chậm hơn thế giới thực. Một tháng ở bên ngoài, nhưng với bé Cam, mới chỉ như một ngày chơi đùa.

Giang Tâm Tiễn mỉm trong nước mắt. Cô hiểu Đỗ Xuyên. Dù là hồn ma, cũng sẽ bao giờ hại của .

Đỗ Xuyên chầm chậm bước đến bên bức tường cũ, nơi năm xưa hai đứa từng cùng vẽ hoa hướng dương. Cậu đưa tay chạm lên đó, ánh mắt xa xăm.

"Anh lang thang ở đây suốt bao nhiêu năm. Điều khiến tiếc nuối nhất, chính là thời gian cùng em trong cô nhi viện. Ngay cả khi cận kề cái chết, nỗi đau lớn nhất của là cái chết, mà là nghĩ rằng… em quên ."

Giọng khàn :

"Bây giờ em vẫn còn nhớ. Vậy là đủ … Kiếp , hy vọng chúng đều gặp một gia đình thực sự ."

Thân thể dần trở nên trong suốt, mờ nhạt như sương khói giữa hư vô.

Giang Tâm Tiễn hoảng hốt gọi to:

"Anh chính là nhà của em mà… Anh trai!"

Một tia sáng lóe lên. Thân ảnh Đỗ Xuyên tan biến trong gian. Giang Tâm Tiễn thấy.

Rồi một ngày, tội ác sẽ đưa ánh sáng.

Và họ… sẽ còn đơn độc nữa.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối đen như mực.

Một đàn ông khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ chú hề im lặng ở giữa phòng. Anh từ từ đưa tay tháo mặt nạ xuống.

Phía lớp mặt nạ là một gương mặt đẽ, sắc sảo, từng đường nét hiện rõ sự cương nghị. trong đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo khiến rợn .

“Còn hơn một tháng nữa thôi, Thường Toàn…” – khẽ lẩm bẩm – “Ông sẽ còn sống yên bao lâu nữa. nhất định sẽ bắt ông trả giá.”

Chuông gió ngoài cửa khẽ vang lên, phát tiếng leng keng trong trẻo.

Một giọng nữ vang lên từ bên ngoài:

“Có ai ở trong đó ạ?”

Người đàn ông sững trong giây lát.

Sau đó, cởi bỏ chiếc áo choàng đen, để lộ bên trong là chiếc áo blouse trắng tinh. Anh bước cửa, giọng trầm :

Mộng Vân Thường

"Có."

Người con gái thấy liền nở nụ rạng rỡ:

"Ôi, bác sĩ Tống! Em tới phòng khám mà thấy , còn tưởng quên hẹn với em cơ."

Anh khẽ , đầy phong thái:

"Sao thể quên cuộc hẹn với một quý cô xinh như em chứ?"

Trước dáng vẻ lịch thiệp và nụ phần bí ẩn của vị bác sĩ trẻ, cô gái đỏ mặt cúi đầu. Gần đây cô sâu răng, chỉ định tìm một phòng khám nha khoa gần nhà – ai ngờ gặp một bác sĩ… trai đến thế.

Anh lẽ ngoài ba mươi, dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trưởng thành và quyến rũ của một đàn ông từng trải.

Loading...