Cầu Văn Kiệt len lén bước  gần Thường Gia Ngôn, thấp giọng thì thầm đầy phấn khích:
"Vãi thật... lợi hại quá  mất. Người  em,  thật sự triệu hồi  ma đấy ?"
Mộng Vân Thường
Thường Gia Ngôn thở hổn hển, mồ hôi túa  đầy trán. Bản   cũng  ngờ  thành công.
Giản Triệt ngẩng đầu  lên trần nhà, nơi  một bóng  đang lơ lửng treo ngược. Anh gọi khẽ:
"Sở Hi..."
Cách gọi  thật xa lạ,  bao lâu    gọi cô như  nữa?
Từ giữa làn tóc dài rũ xuống, đôi mắt đỏ ngầu của bóng  chầm chậm chuyển động,  chạm  ánh mắt Giản Triệt. Ngay  đó, một tiếng "bịch" vang lên khô khốc — cô  rơi thẳng xuống đất.
Tất cả   đều sững  vì kinh hãi.
Cầu Văn Kiệt giật  hét lên:
"Mẹ nó... Ngã đau quá trời! Ma thì    nhỉ?"
Cô gái mặc áo tràng đen đang bò lồm cồm  nền nhà. Mỗi  cô  nhích ,   đều để  những vệt m.á.u đen đặc quánh, kéo dài từng dòng  sàn. Cầu Văn Kiệt vô thức lùi ,   cẩn thận tiến sát hơn về phía Ký Hòa — trong phòng , chỉ    là khiến  thấy yên tâm.
Giọng  của Sở Hi vang lên khàn khàn, như thể   thời gian vùi lấp cả trăm năm. Giọng cô trầm đục, lẫn trong đó là mùi của sự mục rữa, như  thở từ một ngôi mộ cổ.
"Giản Triệt... Giản Triệt..."
Cô  đưa tay về phía .
Thường Gia Ngôn  thấy rõ ràng  bàn tay đó đang bốc lên từng làn khí đen dày đặc — thứ tà khí đến mức chỉ cần chạm  cũng đủ khiến    liệt giường mười ngày nửa tháng.
Nước mắt lặng lẽ trào  nơi khóe mắt Giản Triệt.
"Sở Hi... xin  em,"  nghẹn ngào, "Lúc đó,  vẫn đang bận thi đấu ở nơi khác. Không   cố ý   về. Hơn nữa, điện thoại của  cũng  mất..."
Giản Triệt nghẹn  một chút,  tiếp:
"   nhờ thầy nhắn  với em. Em  nhận  ?"
"Anh  hiểu vì , khi  trở về, cả trường đều xôn xao về những lời đồn liên quan đến em.   thề,     . Em tin  ? Anh thực sự    gì cả..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1553.html.]
Giọng  nhỏ dần.
"Anh cũng   vì   chuyện  lan truyền đến mức đó... Em chắc chắn    tung , nhưng  cũng  ..."
Anh  nghĩ  rõ ràng. Chuyện quan trọng như , dù là mơ  say,  cũng  bao giờ  quá giới hạn.
Sở Hi bật  khanh khách, tiếng  vỡ vụn như âm thanh từ một chiếc quạt gió cũ rỉ sét. Đầy bi thương, chói tai và đau đớn.
"Anh còn dám cãi ? Còn mặt mũi gặp  ? Không   thì là ai? Chẳng lẽ là  ?"
Nếu như   chia tay, thì cứ  thẳng. Tại   dùng cách hèn hạ đến thế để tổn thương ? Anh  hiểu ,  thời gian đó... cả cái trường,  đến   cũng    chỉ trỏ, khinh thường."
Giọng cô  nghẹn ,  bật  chói tai một  nữa:
"Anh còn giả vờ cái gì? Chẳng lẽ       gì với  ? Anh  chia tay,  dám ,  dùng thủ đoạn như thế. Giản Triệt,  là đồ đê tiện!"
Giản Triệt lùi  một bước, khuôn mặt tràn đầy bối rối:
"Rốt cuộc...    gì với em? Em hận  đến  ?"
"Anh quên  ? Những gì   với  năm đó, quên hết  đúng ? Được thôi... để  giúp  nhớ ."
Giọng cô  lạc dần, ánh mắt như chìm  quá khứ.
Sau hôm , khi Sở Hi  với Giản Triệt về kết quả kiểm tra y tế, họ    chuyện với  cả một ngày dài.
Trong lòng cô luôn đầy nỗi bất an và lo lắng.
Thành thật mà , nếu Giản Triệt thật sự  chia tay, cô  cũng  thể chấp nhận.  điều khiến cô đau là vì   phận  tàn nhẫn đến ? Vì   bất hạnh cứ trút xuống  cô?
Bí mật  cơ thể cô — điều đó cô  thể  với ai. Dù tinh thần  gần như sụp đổ, nhưng cô vẫn cố tỏ  mạnh mẽ,  như   gì xảy , tiếp tục việc học như thường.
Cô vẫn   giữa các tòa nhà giảng đường, phòng thí nghiệm, và căng tin như bao ngày. ...  gì đó   còn như .
Hôm nay, dọc đường,  quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Rõ ràng là nhiều hơn thường ngày.
Nhất là những  học cùng ngành, những gương mặt  quen từ hồi đại học — họ  cô với ánh mắt khác lạ, như thể cô  trở thành đề tài nóng hổi trong một câu chuyện giật gân.
Sở Hi bối rối.
Cô còn tưởng hôm nay  ăn mặc  vấn đề gì, soi gương mãi cũng  thấy  gì bất thường.