Giọng của cô to nhưng đầy sức nặng. Trong màn đêm tĩnh lặng, từng lời như rót thẳng tai những kẻ đang mặt.
Bà lão tròn mặt nuốt khan, sống lưng đột nhiên lạnh buốt. Những khác cũng bất giác sờ lên lưỡi , cảm giác như thứ gì đó đang kéo căng nó .
Họ định mở miệng phản bác, nhưng kỳ lạ , cổ họng như nghẹn , thể phát bất kỳ âm thanh nào.
Kỷ Hòa lạnh, ánh mắt lướt qua từng gương mặt đang tái mét. Cô nhẹ giọng nhắc nhở:
"Nếu rút lưỡi, nhất bớt khẩu nghiệp ."
Mộng Vân Thường
Nói xong, cô xoay rời .
Mãi đến khi bóng lưng Kỷ Hòa khuất xa, đám mới hồn. Họ liếc , sắc mặt khó coi, ai dám thêm một câu nào nữa.
Trên đường về, Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn đang suy nghĩ về những gì diễn . Cô nhịn hỏi nhỏ:
"Chị Kỷ Hòa... ban nãy chị thật ?"
Cái gọi là "địa ngục rút lưỡi"... thật sự tồn tại ư?
Kỷ Hòa nghiêng đầu cô bé, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ chút tinh nghịch.
Cô chậm rãi vuốt cằm, thản nhiên :
"Chắc là thật nhỉ…"
Thấy Tiểu Nguyệt Nha tròn mắt , cô nhún vai bổ sung:
"Dù cuốn tiểu thuyết mà chị đang cũng như ."
"..."
Tiểu Nguyệt Nha im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/157.html.]
Cô cảm thấy đùa giỡn.
Hai đến đầu ngõ. Bước chân Tiểu Nguyệt Nha chậm dần, cuối cùng cô kìm mà đầu , về khu nhà cũ kỹ phía .
Con ngõ nhỏ , nơi gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ của cô và Dung Dung.
Trước đây, bọn họ từng chạy nhảy khắp con ngõ , dấu chân in đầy từng viên gạch.
Tiếng trong trẻo từng vang vọng cả một góc trời.
Mùa đông, khi khoai lang nướng xong, bọn họ sẽ chia một nửa, dù đôi khi cũng sẽ cãi chỉ vì chia đều.
Khoai lang nóng hổi chuyền qua chuyền giữa hai bàn tay nhỏ bé, hít hà ăn, tiếng giòn tan xen lẫn trong làn khói trắng mỏng manh.
bây giờ...
Con ngõ còn rực rỡ như nữa.
Chỉ còn bóng tối và sự lạnh lẽo bao trùm.
Tiểu Nguyệt Nha nhắm mắt , lắng gió đêm thoảng qua bên tai.
Dường như cô thể thấy giọng quen thuộc của Dung Dung vang lên giữa những ký ức xa xăm:
"Tiểu Nguyệt, khi lên đại học, kỳ nghỉ hè tớ sẽ kiếm tiền. Tiết kiệm , tớ du lịch, thấy thật nhiều cảnh ."
Bọn họ từng mong đợi tương lai bao.
…
Bọn họ còn kịp trưởng thành, tất cả thứ đổi.
Không cách nào trở về như nữa.