Ai đó  từng  rằng:
"Vào lúc đó, bạn còn quá trẻ và   rằng tất cả những món quà do  mệnh ban tặng đều  một mức giá, một cái giá   ấn định từ  một cách âm thầm."
Mộng Vân Thường
Nếu như Sầm Ninh    đêm hôm đó cô sẽ  mất  thứ gì,  lẽ cô sẽ  kiên định với lựa chọn ban đầu của .
Sau buổi lễ thời trang, cô trở về nhà. Thang Tiêu vẫn  về.
Cô đoán     chơi với đám bạn bè, vì  giờ   luôn như .  nếu    ngoài chơi thì cũng , ít nhất sẽ   phiền cô. Vì nếu Thang Tiêu về nhà, cô   hầu hạ  . Cô thầm mong  đừng về đêm nay. Nếu ,   sẽ  mang theo mùi rượu nồng nặc và  phiền cô thêm một  nữa.
Khoảng mười giờ tối, Sầm Ninh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và    giường.
Cô    ngủ bao lâu, nhưng đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo cô  khỏi chăn.
Lực kéo khiến tóc cô đau nhức, Sầm Ninh  nhịn  mà nhe răng, trợn mắt.
Ngay  đó, một giọng  quát lớn vang lên bên tai cô:
"Hôm nay cô  cái gì ? Nhìn mấy bức ảnh mà báo chí chụp cô kìa! Quá  xí, trông như bà cô già, chỉ  thôi  khiến   phát ngán !"
Là Thang Tiêu, cuối cùng   cũng về.
Anh  giơ chiếc điện thoại lên  mặt cô, ánh sáng từ màn hình  Sầm Ninh  nheo mắt vì quá chói.
Trên điện thoại là những tin tức hot search về cô, những từ khóa đang tràn ngập  mạng:
#TrạngTháiCủaSầmNinh
#GiáTrịNhanSắcCủaSầmNinhĐượcThầnThánhHóa?
Sầm Ninh cố gắng tránh , mệt mỏi :
"  cánh tay và đùi em  nhiều vết bầm tím lắm,  thể mặc mấy bộ quần áo đó  ..."
Ý cô là, đó mới là lý do chính,  cô   chỉ trích như ? Thang Tiêu   ,   nổi giận quát lớn:
"Đó là vấn đề của cô ? Cô còn dám cãi   , con khốn!"
Anh   xong liền đá mạnh  bụng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1573.html.]
Cú đá đau điếng khiến Sầm Ninh khom  xuống, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Một lúc lâu , cô cuộn  ,  bất động,  thể  dậy nổi.
Dù  quen với những trận đòn như  trong suốt những năm qua, nhưng  ,  điều gì đó thật khác biệt.
Sau cú đá của Thang Tiêu, một dòng m.á.u đỏ tươi từ cơ thể cô chảy , nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh, tạo thành những vệt m.á.u như một bức tranh uốn lượn đầy bi thương.
Sầm Ninh  đó, bất động, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, giống như một con búp bê vỡ nát.
Máu chảy ngày càng nhiều, đến mức  thể tưởng tượng nổi.
Đầu óc vốn   cồn  cho tê liệt của Thang Tiêu đột nhiên tỉnh táo trở . Anh  hoảng hốt  cô, giọng run rẩy:
"Cô…    máu?"
Anh  chỉ đá cô một cái thôi mà,    nông nỗi ?
"Y tá! Y tá!"
Lần đầu tiên trong đời, Thang Tiêu cảm thấy sợ hãi đến mức  thể nào giữ bình tĩnh,    chạy  khỏi phòng  hét lớn.
Sầm Ninh nheo mắt, cảm nhận  thứ gì đó đang dần rời khỏi cơ thể .
Chợt  một giọng  vang lên bên cạnh, gần như thì thầm:
"Anh Tiêu, vợ của  đang mang thai. Chỉ là đứa bé … Xin , chúng    khả năng giữ  ."
"Đứa bé?" Thang Tiêu sững sờ,  thể tin  những gì   . "Cô  đang mang thai ?"
Sầm Ninh  đó, mắt mở to,  trừng trừng lên trần nhà.
Giọng  bên tai cô như thể  gần nhưng cũng   xa xôi:
"Sầm Ninh, cô  chuyện với  . Cô như  khiến  thấy  khó chịu."
Có lẽ một đứa bé  đến bên cô  trong khoảnh khắc, chỉ để ngắm  thế giới  một .
  lẽ, đứa bé đó cảm nhận  rằng cuộc sống   thể đem  hạnh phúc cho nó, vì , đứa bé  rời , trở thành một thiên sứ bay lên cao, rời khỏi thế gian .