Khi cảnh sát mở cuộc điều tra về vụ án mạng ,  dân xung quanh ai nấy đều ngỡ ngàng.
Một  đàn ông trung niên  ngoài hiện trường, vẻ mặt  tin nổi, lên tiếng:
"Thật... thật ? Đồng chí cảnh sát, các   nhầm lẫn gì  ?   rõ cặp vợ chồng đó mà. Họ nổi tiếng là vợ chồng kiểu mẫu trong khu  đó! Đặc biệt là  chồng, hiền lành, vui vẻ, ai cũng quý."
Người bên cạnh cũng phụ họa:
" ! Bình thường   hiền tới mức thấy con gà còn  dám cắt tiết,   thể g.i.ế.c  ?"
Lại  một bà cụ chen   nhỏ:
Mộng Vân Thường
"Cô vợ thì...  dữ, mạnh mẽ và  áp đặt, nhưng chồng cô  lúc nào cũng nhẫn nhịn,  lời. Hai  sống hòa thuận lắm, chẳng lẽ  xảy  chuyện kinh khủng như ?"
Ngay cả Sở Dực –  trực tiếp chứng kiến hiện trường – cũng cảm thấy  gì đó  .
Anh nhớ  rõ khoảnh khắc khi cùng bảo vệ phá cửa xông  căn nhà...
Người vợ  trong vũng máu, đầu  đập nát đến biến dạng,  thể phân biệt nổi ngũ quan. Máu và thịt lẫn lộn tạo thành một khung cảnh kinh hoàng. Chỉ  mấy ngón tay còn chút phản xạ, run rẩy nhẹ như đang cố cầu cứu ai đó.
Bảo vệ  cùng nôn ngay tại chỗ.
Còn Sở Dực, dù  chứng kiến  ít, vẫn cảm thấy khó chịu đến lạnh cả sống lưng.
Nếu họ đến sớm hơn một chút...  lẽ thảm kịch   xảy .
Cảnh sát nhanh chóng áp giải  chồng về đồn. Điều kỳ lạ là  đàn ông  – hung thủ  gây án –   bộ dạng tái nhợt,   run lẩy bẩy như thể   mới chính là   hại.
Anh  ôm đầu, hoảng loạn lẩm bẩm:
"  cố ý... thật sự   cố ý g.i.ế.c cô ..."
Một cảnh sát trẻ  kiềm  bực tức, giọng gắt lên:
"Không cố ý ? Chẳng lẽ  ai cầm d.a.o ép  g.i.ế.c ?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, giọng khản đặc:
"Không...  ai ép  cả. ...  thật sự   mô tả cảm giác lúc đó thế nào. Có lẽ các   tin, nhưng trong đầu  như  một giọng ... nó cứ thì thầm, cứ thôi thúc ..."
Giọng   dần trở nên run rẩy:
"Nó  với : Giết cô  . Giết cô  thì  sẽ  giải thoát. Còn định sống như một kẻ hèn nhát mãi ? Còn là đàn ông ? Đi  cũng    coi thường... ...  thật sự   chủ  ... tay , nó tự động cầm lấy vật nặng..."
"Đến lúc  tỉnh , vợ ...   đó ."
Cảnh sát điều tra phát hiện,  khi xảy  sự việc,  vợ  tham dự buổi họp lớp về nhà. Sau khi về, cô nổi giận, mắng chồng bằng những lời lẽ cay nghiệt như:
"Người  là chồng mà kiếm  tiền, mua  nhà, mua  túi hiệu cho vợ. Còn  thì ? Suốt đời cũng chỉ là đồ vô dụng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1586.html.]
Sau khi phân tích hiện trường và lời khai, cảnh sát tạm kết luận: Không  dấu hiệu mờ ám, hung thủ chính là  chồng. Sau khi  vợ kích động bằng lời lẽ xúc phạm,     tay g.i.ế.c  trong lúc bộc phát cảm xúc.
Tuy nhiên, Sở Dực vẫn nhíu mày. Anh cảm thấy trong chuyện ,  điều gì đó  đúng.
Người chồng   rõ: nhiều năm qua, còn nhiều chuyện quá đáng hơn thế    vẫn nhẫn nhịn .
Vậy tại     vượt giới hạn?
Có thật chỉ là tích tiểu thành đại, đến giới hạn thì mất kiểm soát? Hay còn  điều gì ẩn giấu?
Chỉ một thời gian ngắn , khi t.h.i t.h.ể  vợ còn  kịp đưa  hỏa táng, thì tại thành phố S – một vụ án mạng nghiêm trọng khác  xảy .
Trong một tòa nhà văn phòng cao tầng ở trung tâm thành phố, Ngô Lạc đang miệt mài  máy tính.
Cô   thành xong tập tài liệu dày cộp  ba tiếng đồng hồ  nghỉ.
Thật  đây vốn   công việc của cô.  ai bảo cô là thực tập sinh chứ?
Trong mắt đồng nghiệp, thực tập sinh  khác gì... culi văn phòng – chuyện gì cũng đổ lên đầu.
Ngô Lạc nhấn phím Enter, gửi tài liệu  thì lập tức  thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên bên cạnh:
"Tiểu Lạc , chị  một bản thiết kế cần chỉnh sửa. Ghi chú sửa chị  note  hết , em giúp chị chỉnh  nhé."
Người lên tiếng là Trần Đan – đàn chị trực tiếp quản lý cô trong công việc. Chính là  mà bố  Ngô Lạc   nhờ vả  ít, thậm chí bỏ tiền túi  "bôi trơn" mới  thể giúp con gái chen chân  công ty nổi tiếng .
Trước khi thực tập, Ngô Lạc từng ngây thơ hỏi :
"Mẹ ơi, thực tập ở đây   trả lương ?"
Bà  trợn mắt:
"Con còn đòi tiền? Là   nể mặt  mới cho con thực tập, còn mơ  trả công?"
Ban đầu, cô nghĩ: thôi thì chịu khổ cũng , chỉ cần học hỏi  chút kinh nghiệm là  thiệt.
 đời  như mơ...
Ngay từ ngày đầu tiên, cuộc sống của cô  biến thành một cơn ác mộng  hồi kết.
Công việc  ngừng đổ tới,   xong cái  thì   gọi   cái khác. Người trong công ty thì coi cô như " vô hình  chân", ai cũng  thể gọi sai vặt:
"Ê, thực tập sinh! Lại đây giúp  photo cái !"
"Thực tập sinh , chạy xuống tầng lấy cà phê cho !"
"Ngô Lạc, bên   một lô giấy tờ  đóng dấu, cô  !"
Mỗi ngày trôi qua với cô là một chuỗi dài mệt mỏi,  sai bảo  ngơi tay, còn  kịp thở   gọi tiếp.