Nhà của Ngô Lạc cách công ty xa. Mỗi buổi sáng, cô thức dậy từ lúc sáu giờ để kịp chuyến tàu điện ngầm đầu tiên. Tối nào tan cũng chín giờ, về đến nhà thì kim đồng hồ chỉ gần mười hai.
Cơ thể cô mệt mỏi rã rời vì thiếu ngủ trầm trọng và quãng đường di chuyển dài đằng đẵng. Thế nhưng, cô vẫn lì suốt ngày ghế văn phòng, đối mặt với hàng đống công việc bao giờ điểm dừng.
Cô những việc nặng nhọc và tỉ mỉ nhất, nhưng chẳng nhận chút lợi ích gì. Dường như hôm nay là ngày phát lương, trong văn phòng đều vui vẻ bàn tán rôm rả, trao đổi về tiền thưởng họ nhận . Duy chỉ Ngô Lạc là lặng lẽ màn hình máy tính, một lời.
Cô dám khẳng định, công việc cô tuyệt đối thua kém bất kỳ nhân viên chính thức nào trong công ty. Vậy mà, một đồng cũng . Dù chỉ là thực tập sinh, cũng thể bóc lột như !
Nhìn tập tài liệu chất đống mặt, trong lòng Ngô Lạc dâng lên một cảm giác chán ghét mãnh liệt. Cô xé toạc tất cả, ném từng tờ lên đầu những giao việc cho cô.
Trong tưởng tượng, cô như . trong thực tế, cô chỉ thể cúi đầu ngoan ngoãn :
"Vâng ạ."
Nô lệ thời cổ đại "".
Nô lệ thế kỷ hai mươi mốt thì " ạ", "ừ ừ", "em nhận ạ".
Trần Đan giao cho cô một nhiệm vụ mới. Trước màn hình máy tính đầy những dòng nhận xét đỏ chót, Ngô Lạc cắm cúi sửa hơn bốn tiếng, nhưng vẫn còn một phần thành.
Cô còn tức giận nữa. Cô chỉ thấy tê dại, thấy trái tim như bóp nghẹt. Cô bật .
lúc đó, Trần Đan cầm cốc bước đến.
"Ngô Lạc, sửa tới ?"
Giọng nhẹ nhàng, nhưng trong tai cô như kim châm.
Cô cố gắng lấy tinh thần, trả lời khẽ:
"Em sửa một nửa ạ, chắc sắp xong."
"Ồ, quên với cô." Trần Đan thản nhiên như thể liên quan gì đến : "Cấp đổi yêu cầu sửa nội dung. Cô từ đầu nhé."
Sắc mặt Ngô Lạc thoáng chốc trở nên tái nhợt. Cô ngẩng đầu lên Trần Đan, ánh mắt như đông cứng .
Cô rõ, Trần Đan mỗi tháng nhận cả trăm nghìn tệ. Người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi là trụ cột của công ty, tay cả đống thực tập sinh như cô. Những thực tập sinh chỉ đưa quà, đưa phong bì để "cầu xin" dìu dắt, mà còn việc cô sai bảo như những con trâu kéo cày.
Trong khi đó, Trần Đan chỉ cần một chỗ, chỉ tay năm ngón, cần động một ngón tay cũng lo hết việc.
Ngô Lạc cố kìm giọng, nhỏ:
"Chị Trần, em thực sự xuể nữa . Một em thể xử lý hết ."
Trần Đan nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Sao mà xuể? Bình thường thôi mà. Làm xong thì chậm , giục cô ."
Ngô Lạc mím môi, khóe miệng run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1587.html.]
"... em thực sự mệt. Em màn hình lâu quá, mắt em đau như nứt ."
Trần Đan chỉ cợt nhả:
"Ôi dào, còn trẻ mà! Giờ mệt thì định bao giờ mệt? Cố thêm chút nữa nhé, phiền cô nhé."
Lại là bốn chữ đó.
"Phiền cô nhé."
Trong công ty , câu mà cô nhiều nhất chính là:
– "Phiền cô nhé, Tiểu Ngô, giúp cái văn kiện ."
– "Phiền cô nhé, Tiểu Ngô, sửa giúp cái slide ."
– "Phiền cô nhé, Tiểu Ngô, tối nay cô về muộn một chút nhé."
Cô ghét. Cô thực sự ghét.
Bây giờ, chỉ cần thấy bốn chữ "phiền cô nhé", là cô nôn mửa.
Cô xứng đáng một cái tên. Với họ, cô chỉ là "Tiểu x".
Ngoài mặt thì Trần Đan vẫn nhẹ nhàng lịch sự, nhưng bàn tay và giọng thì từng chút một bóc lột hết năng lượng sống trong cô.
Mộng Vân Thường
Cô ghê tởm tất cả những điều .
cô thể rời . Cô cần bản chứng nhận thực tập để thể xin việc chính thức.
Cô thể quên bữa cơm ngày hôm đó ở quê. Bố cô, tóc bạc trắng, run run rót chén rượu mời Trần Đan, rút tiền mà họ chắt bóp suốt nhiều năm, đặt mặt phụ nữ .
"Cháu nhà nhờ cô giúp đỡ. Mong cô dìu dắt nó qua giai đoạn thử việc, trở thành nhân viên chính thức."
"Nhờ", "mong"... Những từ mà chua xót.
Bố ơi, hai ? Trần Đan nhận tiền nhưng từng thật lòng giúp con. Cô đối xử với con như một cái máy, việc từ sáng đến khuya, một phút nghỉ ngơi.
Mệt quá... Con mệt đến phát điên .
Vì những khác chỉ chút việc thể nhận cả đống tiền? Còn con—cô gái hai mươi mốt tuổi— thấy một tương lai nào phía ?
Ngô Lạc theo bóng lưng Trần Đan khuất dần ở cuối hành lang. Toàn cô run rẩy ngừng.
Ngay khoảnh khắc , trong đầu cô vang lên một giọng rõ ràng, như tiếng thì thầm từ bóng tối vọng đến:
"Cô hận ? Cô hận cô ?"