Ngô Lạc    nhận  điều gì bất thường.
Cô thậm chí còn  thắc mắc vì    thấy giọng  . Cô chỉ  nguyên tại chỗ, ngơ ngác lắng  những lời thì thầm vang vọng trong đầu.
"Con bé  chẳng cần  gì mà mỗi tháng  kiếm  gấp ba mươi  bố  cô. Vậy mà ngay cả tiền đặt đồ ăn, cô  cũng  thèm trả cho cô. Người giàu vốn dĩ chẳng bao giờ thấy  đủ tiền cả. Cô  tồn tại là để bóc lột, lợi dụng cô, khiến cô    công."
"Giết cô  . Giết  cô sẽ  tự do. Sự bất công  sẽ chấm dứt. Sự bóc lột cũng sẽ  còn nữa."
"Đừng ngây thơ mà nghĩ rằng sếp sẽ  về phía cô. Chỉ cần cô  còn sống, cô mãi mãi  thể sống . Cô   ngẩng cao đầu    ?"
Môi Ngô Lạc run run, khẽ thì thầm một chữ:
"Muốn."
Cô thực sự .
Đều là con , tại  cô  sống kiếp trâu ngựa?
Cô thật sự  mệt. Mệt đến mức   sống cuộc đời  nữa.
Tiếng bước chân vang lên phía . Trần Đan  đầu , thấy Ngô Lạc đang lững thững bước tới, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.
Không hiểu , trong mắt cô gái thực tập sinh trẻ tuổi , Trần Đan  thấy một thứ gì đó...  đáng sợ. Một tia sát khí lạnh .
Cô hoảng hốt lùi , giọng run rẩy:
"Ngô Lạc... cô định  gì?"
  quá muộn .
Ngô Lạc  giữa văn phòng, vẻ mặt hoang mang, như  bừng tỉnh  một cơn mơ mịt mờ. Ý thức của cô  trở về, nhưng cảnh tượng  mặt khiến cô c.h.ế.t lặng.
Tất cả đồng nghiệp đều hét lên, bỏ chạy toán loạn.
Trần Đan  sõng soài  sàn,  còn chút  thở.
Mộng Vân Thường
Phần đầu bê bết máu, thịt da nát bươm, tường phía  dính đầy vết máu. Cứ như thể  ai đó  túm tóc cô , hung hăng đập  tường cho đến khi  thể nhận  hình dạng.
Ngô Lạc cúi đầu. Trong tay cô... cũng là máu.
Không   bao lâu trôi qua, tiếng cảnh sát vang lên.
"Đứng ! Không  động đậy! Giơ tay lên!"
Ngô Lạc lùi  vài bước, mặt cắt  còn giọt máu.
"... ..."
Cô thực sự  g.i.ế.c  ?
"Không thể nào... Là  ?  ...  ma quỷ điều khiển! Không    g.i.ế.c cô ... Là giọng  đó! Giọng  cứ vang lên trong đầu !"
Cô lắp bắp, lời  rời rạc như  thể nối  thành câu  chỉnh, khiến    hiểu nổi rốt cuộc cô đang   gì.
Cô từng bước lùi về phía .
Một viên cảnh sát bỗng phát hiện  điều gì đó, hét lên:
"Đứng ! Cô định  gì?"
Đã  kịp nữa.
Ngô Lạc  chua chát, nhấc chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh  tấm kính cửa sổ sát đất phía .
Một tiếng rắc lớn vang lên. Kính vỡ tạo thành một lỗ hổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1588.html.]
Và cô —  chần chừ — lao  qua đó.
"Bịch!" — âm thanh nặng nề vọng lên từ tầng .
"Chết  !"
"Có  nhảy lầu!"
Một mạng sống nữa  .
Ngô Lạc — thực tập sinh hiền lành, trầm tính — trong mắt đồng nghiệp là một cô gái lễ phép, cần cù. Ai cũng : chỉ cần giao việc cho cô, chắc chắn sẽ  thành đúng hạn. Không ai ngờ rằng, cô  gây  một vụ g.i.ế.c  kinh hoàng đến .
Khi  tin, bố  Ngô Lạc gào  ngất lên ngất xuống,  tin nổi  tai .
Tại đồn cảnh sát,  khí căng như dây đàn. Một tuần ngắn ngủi mà thành phố S xảy  tới hai vụ án nghiêm trọng, tạo dư luận vô cùng .
Sở Dực để ý một chi tiết quan trọng.
Khi điều tra mối quan hệ của hung thủ,   xung quanh đều  cùng một điều: "Với tính cách của họ,    thể   chuyện g.i.ế.c  như ."
Liệu   vì quá kích động mà  đổi   bản tính? Hay là...
Cả hai hung thủ —  chồng và Ngô Lạc — trong lời khai đều nhắc đến "giọng  kỳ lạ".
Thậm chí, Ngô Lạc còn  thẳng rằng   "ma quỷ điều khiển".
Ma quỷ ư? Là thứ gì? Là ảo giác? Là tâm thần? Hay là... cái gì đó vượt ngoài hiểu  con ?
Không ai  thể trả lời.
Có thể thật sự chỉ là vì cảm xúc  đẩy đến giới hạn, kích động quá mức  g.i.ế.c ?
Sở Dực xoay cây bút giữa những ngón tay, lông mày nhíu chặt. Anh cảm thấy  điều gì đó  sai. Giống như  bộ sự thật đang  một làn sương mù dày đặc che khuất.
 lúc đó, Huệ Tiệp bước tới. Chị là đàn chị trong đội, một  phụ nữ xinh , nhẹ nhàng, gần ba mươi tuổi. Lúc nào cũng tỏ  quan tâm đến .
"Ôi, Sở Dực, còn đang suy nghĩ gì ? Không  hung thủ   bắt  ?" – Chị mỉm  hỏi.
Sở Dực đáp:
" cứ cảm thấy  chuyện  đơn giản như ."
Huệ Tiệp bật :
" kẻ g.i.ế.c  rõ ràng là Ngô Lạc và  chồng . Dù lý do là gì, g.i.ế.c  thì cũng là sai. Không ai bắt nhầm cả."
Lời đó...  sai.  Sở Dực vẫn thấy lấn cấn.
Anh  định  thêm điều gì, thì Huệ Tiệp  đưa tay lên, khẽ vỗ  đầu  như dỗ dành.
"Được , đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mai là cuối tuần , nghỉ ngơi  cho khỏe."
Sở Dực lắc đầu:
" nghĩ... hai  đó vẫn còn điểm chung gì đó."
Huệ Tiệp nghiêng đầu :
"Chúng   điều tra  mà. Họ    quen  , cuộc sống   bất kỳ giao điểm nào."
Nghĩ một lúc, cô  thêm:
"Nếu buộc  tìm một điểm chung... thì khu chung cư Thượng Lạc, tính ?"