Yến Lâm nói với vẻ thản nhiên nhưng đầy ẩn ý:
"Tham dự một chút cũng tốt. So với mấy ông già suốt ngày khoe khoang nọ kia, cô đúng là quá khiêm tốn rồi. Có người chỉ mới học được chút ít đã tưởng mình là thiên tài, cái đuôi vểnh lên đến tận trời."
Ký Hoà mỉm cười nhẹ:
"Nếu có thể được chỉ dạy từ những người trong nghề, đó cũng là một cơ hội tốt."
Yến Lâm thầm lẩm bẩm trong lòng: Chỉ dạy gì chứ! Ai dám chỉ dạy với cô Ký cơ chứ?
Cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề, đưa tay chỉ về phía cô gái ngồi bên cạnh:
"Suýt nữa thì quên giới thiệu. Đây là Điền Kỳ, người ủy thác của hôm nay."
Bị nhắc tới, Điền Kỳ vội vàng đứng dậy, cúi đầu lễ phép:
"Chào cô Ký!"
Ký Hoà gật đầu, giọng nói bình thản:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Không cần khách sáo. Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Điền Kỳ cắn môi, nước mắt bất ngờ rơi xuống:
"Bạn trai của tôi mất tích rồi."
Yến Lâm tuy là người cứng rắn, nhưng lại không chịu được cảnh phụ nữ khóc. Cô ta liền rút một tờ khăn giấy, đưa qua:
"Lau nước mắt đi. Cứ từ từ kể rõ ra. Cô phải tin tưởng vào Ký Hoà. Ở đây, chưa từng có vụ nào mà cô ấy không giải quyết được."
Điền Kỳ hít một hơi thật sâu, giọng nghèn nghẹn nhưng rõ ràng:
"Tôi vừa mới tốt nghiệp cao học năm nay, muốn dành thời gian nghỉ ngơi nên rủ bạn trai và bạn cùng phòng đi du lịch xuyên tỉnh."
"Khi tới tỉnh L, bạn cùng phòng tôi – Lục Ương – nói nhà cậu ấy ở đây, muốn ghé về thăm người thân. Chúng tôi tò mò hỏi cụ thể nhà ở đâu thì Lục Ương chỉ nói là ở một thôn nhỏ rất hẻo lánh."
"Cũng vì hiếu kỳ, chúng tôi thấy thú vị. Đi du lịch mà, ai cũng chọn những chỗ nổi tiếng, nhưng chơi ở vùng nông thôn hẻo lánh mới gọi là trải nghiệm chứ? Dù Lục Ương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được chúng tôi, đành đồng ý cho đi cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1594.html.]
"Cậu ấy nói chỉ ở hai ba ngày thôi, chúng tôi cũng thấy hợp lý nên vui vẻ đồng ý. Nhưng không ngờ... đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng."
Điền Kỳ ngừng lại, lau nước mắt, rồi kể tiếp:
"Lục Ương vốn trông rất xinh đẹp, ăn mặc hiện đại, nên tôi luôn nghĩ cậu ấy là người thành phố. Không ngờ nhà cậu ấy lại ở trong một thôn nhỏ heo hút đến thế."
"Nhưng là bạn bè, tôi cũng không quá để tâm. Ngược lại, tôi cảm thấy mọi thứ ở đó đều rất mới lạ. Đặc biệt là ở thôn Cam Tuyền... lần đầu tiên trong đời, tôi được nhìn thấy bù nhìn thật sự."
"Bù nhìn làm bằng rơm, mặc quần áo như người thật, mặt thì làm bằng giấy, đứng bất động trên ruộng để dọa chim chóc."
"Tôi còn tò mò đứng nhìn một lúc. Thấy thế, Lục Ương hỏi: 'Cậu nhìn gì vậy?'"
"Tôi trả lời: 'Nhìn bù nhìn. Lần đầu tiên tớ thấy đấy, thấy thú vị quá.' Rồi quay sang bạn trai – Trì Dật – hỏi: 'A Trì, anh cũng chưa từng thấy đúng không?'"
"Trì Dật cũng là người thành phố, thật thà đáp: 'Chưa từng.'"
"Lục Ương nghe vậy thì cười cười: 'Vậy thì nhìn nhiều vào nhé. Ở chỗ tớ, thứ nhiều nhất chính là bù nhìn.'"
"Lúc đầu tôi tưởng cậu ấy nói quá, nhưng càng đi sâu vào làng, tôi càng ngạc nhiên. Bù nhìn ở khắp nơi – cứ cách năm, sáu mét là lại có một con. Ban đầu thấy thú vị, nhưng sau thì tôi bắt đầu thấy khó chịu."
"Những con bù nhìn ấy... nhìn quá giống người thật. Không chỉ là quần áo, mà cả gương mặt nữa. Chỉ vài nét vẽ mà giống như ảnh chụp vậy – có thần thái, có biểu cảm rõ ràng."
"Nhưng biểu cảm lại toàn là những cảm xúc tiêu cực: hoảng hốt, sợ hãi, tức giận... như thể chúng có thể sống lại bất cứ lúc nào."
"Trên đường đi, tôi luôn có cảm giác bị bủa vây bởi sự u ám. Những con bù nhìn đứng lặng lẽ ven đường, ánh mắt như sói đói, nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy."
"Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa. Tôi hỏi Lục Ương: 'A Ương, cậu có thấy những con bù nhìn này... có biểu cảm gì đó rất âm u không?'"
"Cậu ấy đáp: 'Tất nhiên phải âm u rồi. Nếu cười hì hì thì chim nào sợ? Làm sao đuổi được chim?'"
"Tôi nói tiếp: 'Nhưng... mấy con bù nhìn này trông giống người thật quá. Cứ có cảm giác như... bọn nó là người.'"
"Lục Ương nghe vậy thì nhìn tôi một lúc, rồi bật cười: 'Tiểu Điền, cậu lại nghĩ linh tinh rồi. Đây chỉ là bù nhìn thôi mà! Không làm giống người thì sao dọa được động vật? Mấy cậu thành phố lần đầu thấy bù nhìn nên mới lạ lẫm thôi. Hay là về nhà tớ, bảo người trong nhà làm cho hai con bù nhìn giống cậu và Trì Dật?'"
Điền Kỳ nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vội xua tay liên tục:
"Không cần, không cần... thật sự không cần đâu!"