Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1601

Cập nhật lúc: 2025-04-22 02:53:21
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Hòa mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh:

"Chúng tôi chỉ muốn ghé qua tìm hiểu một chút thôi, không biết có phiền gì không ạ?"

Bà Lưu đáp lại một cách hờ hững, như thể đã được lập trình sẵn:

"Không phiền, không phiền."

Kỷ Hòa tiếp lời, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi:

"Nhưng bà đang làm gì ở đây vậy? Ban nãy chúng tôi còn suýt nữa nhầm bà thành bù nhìn đấy."

Bà Lưu bật cười, để lộ hàm răng sún gần hết:

"Tôi ở đây để bày trí bù nhìn mà. Chỗ này chim chóc nhiều lắm, không có bù nhìn thì hoa màu hỏng hết. Bọn tôi cứ vài ngày lại phải thay một con mới. Đây này, tôi vừa làm xong một con, đang định đặt nó ra ruộng."

Lời giải thích của bà ta nghe có vẻ hợp lý, không có điểm nào bất thường cả.

Thế nhưng, khi ánh mắt của Điền Kỳ dừng lại nơi bù nhìn mà bà Lưu chỉ tay về, sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt hẳn đi.

Cô lặng lẽ lùi ra sau, trốn sau lưng Yến Lâm. Cả người run lên, răng va vào nhau lập cập.

Yến Lâm quay lại nhìn cô, nhíu mày:

"Sao thế? Em nhìn thấy gì à?"

Điền Kỳ lắp bắp, giọng nói gần như thì thầm:

"Chị… chị còn nhớ chuyện em kể trước đây không? Có một người phụ nữ dắt con đi, vừa đi vừa khóc, bảo phải vào thành tìm chồng?"

"Ừ, nhớ chứ."

"Em nhớ rõ lắm… bên dưới mắt trái của bà ấy có một nốt ruồi. Giờ nhìn con bù nhìn kia mà xem, cũng có một cái nốt ruồi ở đúng chỗ đó!"

Nghe đến đây, Yến Lâm cũng không giữ nổi bình tĩnh. Cô quay đầu lại, đánh giá kỹ lưỡng con bù nhìn đang đứng giữa ruộng.

May mà bà Lưu lớn tuổi, tai cũng hơi lãng nên không nghe thấy cuộc đối thoại của ba người. Bà ta vẫn vui vẻ cười, khoe bù nhìn của mình:

"Thế nào, con bù nhìn mới này trông không đến nỗi nào chứ?"

Điền Kỳ đứng im, không thốt nổi một lời. Cô nhìn chằm chằm vào con bù nhìn, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo.

Nốt ruồi ấy… sao có thể trùng khớp đến vậy?

Chẳng lẽ… người phụ nữ kia thực sự đã biến thành bù nhìn rồi sao?

Một ý nghĩ rùng rợn lướt qua đầu cô—liệu con người sống, có thể nào bị biến thành bù nhìn?

Nếu điều đó là thật… thì Lục Ương và Trì Dật cũng có khả năng đã...

Ngay khi Điền Kỳ gần như sụp đổ bởi hàng loạt suy nghĩ đáng sợ, Kỷ Hòa nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giữ cho cô ổn định.

"Đừng sợ, chuyện này rồi sẽ có cách giải quyết."

Nói xong, cô quay sang bà Lưu, lễ phép hỏi:

"Bà ơi, lần trước bạn cháu—Điền Kỳ—đã được ở nhờ nhà bà. Bây giờ bọn cháu quay lại, không có nhà trọ nào gần đây… không biết bà có thể cho tụi cháu ở lại một đêm nữa không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1601.html.]

Bà Lưu gật đầu ngay, không hề do dự:

"Được chứ, cứ về nhà bà."

Lần này, bà ta đồng ý quá nhanh.

Nhanh đến mức khiến cả ba người đều cảm thấy bất an. Như thể… bà ta đã chờ sẵn để dẫn họ về nhà, đợi đúng thời điểm để… giăng bẫy.

Trời bắt đầu sập tối.

Bà Lưu dẫn ba người trở về căn nhà nhỏ nằm cuối làng rồi sắp xếp phòng ngủ cho từng người. Trước khi rời đi, bà ta còn nhìn Điền Kỳ, cười lạnh một cái:

"Cháu gái à, cháu từng ở đây rồi nên chắc cũng biết quy tắc. Đêm nay… hẳn là các cháu sẽ không lén đi lung tung nữa đâu nhỉ?"

Điền Kỳ rùng mình, lắp bắp:

"Dạ… không đâu ạ."

"Thế thì tốt."

Bà Lưu bật cười khanh khách, bước đi lắc lư như một con cua, dáng vẻ kỳ quái đến rợn người.

Mặc dù được sắp xếp hai phòng, nhưng Điền Kỳ kiên quyết không chịu ngủ một mình. Dù có phải trải chiếu nằm dưới đất, cô cũng nhất định phải ngủ chung phòng với Yến Lâm và Kỷ Hòa. Cô biết rõ, ở nơi này… sự an toàn chỉ tồn tại khi có người bên cạnh.

Trong lúc ngồi bên mép giường, Điền Kỳ lo lắng hỏi:

"Vậy giờ làm sao đây? Mình cứ ngủ lại một đêm rồi mai hãy tìm Trì Dật và Lục Ương sao?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Kỷ Hòa liếc cô một cái, giọng lạnh tanh:

"Cô nghĩ họ sẽ để chúng ta sống đến sáng để mà đi tìm họ à?"

Điền Kỳ nghẹn họng. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

"Chắc… chắc không đến mức đó đâu?"

"Không ai ngu đến mức để cô quay lại và điều tra cả. Cô từng rời khỏi đây, rồi còn mang người trở lại. Rõ ràng cô đang đe dọa bí mật của họ. Để bảo vệ điều đó, họ sẽ làm mọi cách để ngăn cản chúng ta."

"Vậy chẳng phải… ở lại nhà của bà Lưu là tự chui đầu vào rọ sao?"

Kỷ Hòa mỉm cười đầy ẩn ý:

"Ai nói chúng ta sẽ ở lại đây?"

Yến Lâm bật cười, hiểu ý ngay:

"Chính vì họ cấm chúng ta ra ngoài, thì chúng ta lại càng phải ra ngoài."

Điền Kỳ gật đầu lia lịa. Trong lòng cô bất giác nhớ lại đêm đó—đêm cô bị mắc kẹt trong sương mù. Cô từng nhìn thấy bóng người lặng lẽ di chuyển ngoài ruộng, tất cả đều mặc áo tơi, bước chân rì rào trong bóng tối.

Tại sao dân làng cấm người ngoài ra đường đêm… còn họ thì lại được ra ngoài?

Phải chăng… họ đang giấu điều gì?

Nực cười thật. Bọn họ không cho mình ra ngoài—thì mình càng phải ra!

Có Yến Lâm và Kỷ Hòa bên cạnh, tinh thần của Điền Kỳ cũng vững vàng hơn. Ít nhất… lần này cô không còn đơn độc.

Loading...