Kỷ Hòa nhắc đến, cả nhóm mới giật nhận một điều lạ lùng.
Trước đây, khắp ngôi làng cũng bù . Cứ vài bước là thấy một cái cắm giữa đồng ruộng, hình rơm rạ khô khốc, đội mũ rách nát. giờ đây... chỉ cần liếc mắt quanh là còn thấy bất kỳ một con bù nào nữa.
"Chúng biến cả ? Chẳng lẽ... bù ?" Yến Lâm thì thào, sống lưng lạnh toát như ai thổi lạnh gáy.
"Quá kỳ quái..." Kỷ Hòa trầm giọng.
Yến Lâm nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. Những chuyện xảy ở ngôi làng , càng nghĩ càng rợn .
Kỷ Hòa chợt sang hỏi: "Ngoài , cô nhận điều mâu thuẫn nào ?"
Yến Lâm gật đầu: " cũng đang thấy kỳ lạ đây. Ngôi làng địa thế cực , dựa lưng núi, phía gần sông. Phong thủy như theo lý thì vượng, lẽ dân cư đông đúc, ăn phát đạt mới đúng. thực tế thì..."
Kỷ Hòa lạnh lùng tiếp lời: "Âm khí nặng đến mức rợn . Mọi thứ trái ngược."
Hai đang trò chuyện, thì phía vang lên tiếng thở hổn hển của Điền Kỳ – cuối cùng leo qua tường xong.
"Chờ em với... em mệt sắp c.h.ế.t ! Sao cái tường khó trèo thế !" Điền Kỳ thở làu bàu.
Cô nàng vốn chẳng giỏi vận động. Bình thường xuống nhà lấy đồ ăn còn thấy mệt, giờ bắt cô leo tường đúng là tra tấn.
Yến Lâm đỡ : "Chỉ là leo tường thôi mà, cần thảm thiết ? Em nên tập thể dục nhiều hơn đấy."
Điền Kỳ thở dài: "Hừ, từ hồi còn môn thể dục bắt chạy 800 mét nữa, em lười hẳn. Hai chị là ngoại lệ thôi, giờ tụi trẻ như em yếu hơn cả mấy ông cụ bà cụ tám mươi tuổi!"
Cô lải nhải cả tràng, đang dở thì bỗng khựng , mặt mày tái mét như tờ giấy.
Yến Lâm nghiêm mặt: "Gì thế? Có chuyện gì?"
Giọng Điền Kỳ khẽ run: "Chúng phát hiện ..."
Dứt lời, cô lập tức nhảy xuống đất, màng đau đớn nguy hiểm.
Cả nhóm đầu theo hướng cô chỉ.
Trên con đường vắng lặng ánh trăng mờ, từng tiếng xào xạc vang lên khe khẽ.
Một hàng nối đuôi từ xa tiến , bước đồng loạt như ai đó đang điều khiển từ phía .
Xào xạc...
Xào xạc...
Càng đến gần, cảnh tượng càng rõ ràng – bọn họ bình thường.
Tư thế bước của từng giống hệt – từng cử động tay chân đều đồng bộ , cứ như một bầy rối cùng một bàn tay vô hình giật dây.
"Đây... thể là con ..." Yến Lâm thốt lên, rùng .
Điền Kỳ run rẩy : "Phải ... Chính là chúng... Đêm hôm đó, em qua khe cửa, cũng thấy những kẻ mặc áo tơi ngoài đường. Em tưởng hoa mắt... nhưng !"
Kỷ Hòa lắc đầu, giọng khẽ nhưng sắc: "Không áo tơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1603.html.]
Câu khiến cả hai sững sờ.
Không áo tơi? Vậy là gì?
Khi đoàn tiến đến gần hơn, câu trả lời hiện rõ ràng khiến từng sợi tóc gáy đều dựng .
Đó là áo tơi bằng lá vải...
Mà là rơm!
Không ...
Mà là những con bù !
Bù – nhưng đang !
Chúng xếp hàng dài, chậm rãi tiến về phía ba cô gái trong màn đêm tĩnh mịch. Ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng bệch như giấy của bọn chúng khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn.
"Không ảo giác..." Điền Kỳ thì thầm, giọng nghẹn . "Không mắt dân làng... Mắt của bọn chúng... đêm đó... em qua khe cửa... chính là chúng..."
Cô run b.ắ.n lên, giọng nghẹn trong cổ họng: "Là bù ... Là mắt của bù !"
Gió thổi qua khe hở, tạo thành âm thanh rít rít ghê rợn.
Mộng Vân Thường
Đêm nay, những con bù sống dậy.
"Chị ơi... em sợ lắm..." Điền Kỳ lùi , định trốn lưng Kỷ Hòa.
đúng lúc , cô kinh hoàng phát hiện – thể cử động nữa!
Cơ thể cô ... đang dần trở nên cứng ngắc!
Mặt cô bắt đầu ngứa ngáy như thứ gì mọc từ da.
Cô giơ tay lên sờ thử – hét lên hoảng loạn.
Một nắm rơm – đang mọc từ má cô!
"Không... thể nào!" – Cô lắp bắp.
Cô lôi chiếc gương từ túi quần , run rẩy soi mặt .
Ngũ quan đang dần dần biến mất – mờ nhòe – trở nên phẳng lì như nét vẽ giấy.
Mắt... mũi... miệng...
Tất cả đang vẽ bằng những đường mực đen...
"Rắc!" – Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan.
Tay cô cũng bắt đầu biến thành rơm.
Bên trong – xương cốt đang mục , biến thành những thanh cọc nhỏ như trụ tre...
Cô đang biến thành một con bù sống.