Những lời bà Lục   khiến Lục Ương  thể tin  tai . Nếu những gì bà  là sự thật, thì thôn Cam Tuyền chính là trung tâm của một lời nguyền, kéo dài từ thế hệ  sang thế hệ khác. Những  mang danh là  của thôn  sẽ  bao giờ thoát khỏi nó, dù    .
Lục Ương  sững , ánh mắt hoang mang, lắp bắp hỏi:
“Không,  thể nào... Cháu  từng  ai  về chuyện  cả. Cháu  rời thôn,  học đại học,  nghiên cứu sinh mà. Cháu    biến thành bù  ,  ?”
 là cô   tin  những gì bà Lục . Đã đến giờ phút   mà cô vẫn   tin rằng  chuyện  như .
Bà Lục thở dài, đôi mắt đầy buồn bã   Lục Ương, giọng  trầm xuống:
“Ương Ương, cháu quên  ? Lúc cháu rời thôn để  học, bà  bảo cháu đến từ đường để vái lạy tổ tiên. Bà còn ép cháu  thề rằng sẽ   đây,    quá xa.”
Những lời  của bà Lục khiến ký ức của Lục Ương bỗng chốc  về một đêm xa xôi của nhiều năm . Khi đó, thôn cô còn nghèo nàn lạc hậu, việc giao nhận hàng hóa từ bên ngoài  khó khăn huống chi là nhận giấy báo nhập học.
Lục Ương  kìm nổi niềm vui sướng khi cầm tờ giấy báo trúng tuyển. Đó là một khoảnh khắc  đặc biệt đối với cô, vì   lâu  thôn    ai  nhận  đại học.
Cô vội vã chạy về nhà, cầm tờ giấy báo và reo lên:
“Bà ơi! Bà ơi! Cháu thi đậu !”
Cô nghĩ bà sẽ  vui khi  tin , nhưng điều mà cô nhận     khác xa tưởng tượng. Bà Lục,  luôn yêu thương cô nhất, lúc   trông  lo lắng, nét mặt đầy u sầu,  như những  .
Ngay  đó, bà  trong từ đường và tự nhốt  ba ngày   ngoài. Lúc , Lục Ương  hiểu nổi bà  gì trong từ đường, nhưng giờ cô   đáp án.
Bà Lục chậm rãi kể :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1608.html.]
“Bà ở trong từ đường, thắp nhang gọi hồn tổ tiên về. Bà hỏi xem liệu tổ tiên  đồng ý cho cháu  khỏi thôn để học đại học  .”
Lục Ương  hiểu, cô hỏi :
“Thắp nhang gọi hồn là gì  bà?”
Bà Lục giải thích với giọng khàn khàn:
“Thắp ba cây nhang và đợi tổ tiên trả lời qua hình dạng của nén nhang. Lần đầu bà thắp nhang, hai cây nhang ngắn, một cây dài, đó là điềm báo đại hung, tức là nếu cháu rời khỏi thôn, cháu sẽ chết. Bà hoảng quá, vội vàng đốt thêm  nữa. Lần , bà thề với tổ tiên rằng cháu chỉ  học để mở mang kiến thức, và  khi học xong sẽ  . Lúc đó, tổ tiên mới tạm thời cho phép cháu .”
Bà Lục  thở dài, khuôn mặt đầy đau đớn:
“ bây giờ, cháu   rời  một  nữa! Làm trái lời hứa với tổ tiên. Làm  tổ tiên  thể  giận ? Cháu sẽ c.h.ế.t mất thôi!”
Mộng Vân Thường
Lúc bà Lục  câu cuối cùng, đôi mắt của bà gần như  nứt , tròng mắt gần lòi cả  ngoài, trông thật đáng sợ. Lục Ương  khỏi lùi  một bước, sợ hãi.
Cô  ngờ chính bà là   cứu sống cô đến tận bây giờ.  tại   phận của cô   giam giữ ở cái thôn ? Tại   sống ở một nơi nghèo khổ và lạc hậu như thế? Cô  thể chấp nhận  cuộc đời như ,  thể cam tâm sống mãi trong cái làng .
Cô gạt bỏ sự sợ hãi, gầm lên trong lòng:
“Vì    cho cháu rời ? Dựa   mà bắt cháu  ở  đây suốt đời?”
Trì Dật  im lặng từ nãy giờ,  hết  chuyện. Đến lúc ,    thể nhịn  nữa, lớn tiếng phản đối:
“Đủ ! Mọi  ăn  hàm hồ quá! Vậy còn  thì ?    là  của thôn Cam Tuyền,   cũng  biến thành bù ? Bà già c.h.ế.t tiệt! Bà  thể lừa  những  khác nhưng đừng hòng lừa  !”