Sau khi người thân của những người thợ xấu số kia nhận được khoản tiền bịt miệng, trong thôn bắt đầu liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ. Người thì lên cơn sốt, mê sảng không rõ nguyên do, kẻ thì phát hiện gia súc bị rút cạn máu, c.h.ế.t trong tình trạng thê thảm đến ám ảnh. Dân làng đều bàn tán rằng thôn đã chạm phải thứ gì đó ô uế, không sạch sẽ.
Ai nấy đều sợ hãi, nên họ tụ họp lại để bàn bạc. Cuối cùng, họ đi đến một kết luận: những người thợ đã c.h.ế.t trong ngôi mộ năm xưa không cam lòng, nên mới quay lại quấy phá như vậy.
"Họ c.h.ế.t oan ức, chẳng cam lòng gì cả. Tại sao người nhà của họ lại có thể nhận tiền rồi sống yên ổn, còn họ thì phải nằm lạnh lẽo trong mộ, thậm chí đến người nhặt xác cho mình cũng không có?" – một người trong thôn nghẹn ngào kể lại.
Sau buổi bàn bạc, mọi người trong thôn đã đưa ra một quyết định quan trọng: con cháu đời sau của những người thợ đó sẽ sống mãi trong thôn, không được rời đi. Thôn này nằm ngay cạnh ngôi mộ, ở lại đây chính là để bầu bạn với những linh hồn đã khuất, để họ được an ủi phần nào. Hơn nữa, cũng giúp gia đình họ được đoàn tụ, dù là trong âm hay dương.
"Đó chính là lý do tồn tại của thôn Cam Tuyền này." – giọng người kể chậm rãi, đượm buồn. "Luật lệ này được truyền từ đời này sang đời khác, không ai dám vi phạm. Bởi vì ai rời khỏi thôn cũng sẽ bị trừng phạt. Tổ tiên chúng tôi c.h.ế.t không cam lòng, họ muốn kéo thêm người xuống bầu bạn với họ."
Nghe đến đây, Điền Kỳ không kìm được, lấy hết can đảm lên tiếng:
"Gì vậy chứ? Sao lại mê tín đến mức đó? Nếu thật sự không cam lòng thì hãy đi tìm kẻ đã g.i.ế.c họ, tại sao lại đổ lỗi lên đầu những người chẳng biết chuyện gì?"
Sắc mặt bà Lục đột ngột thay đổi. Bà nhào tới bịt miệng Điền Kỳ, bàn tay nhăn nheo, khô ráp đầy hoảng loạn:
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa mà…"
Điền Kỳ bị bịt chặt đến mức không thể thở nổi.
Kỷ Hòa, đứng bên cạnh, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Thật sự đáng sợ đến vậy sao? Nếu cả đời con người chỉ sống trong nỗi sợ, chẳng phải đã bị nỗi sợ đó giam cầm rồi à?"
Bà Lục bật cười, tiếng cười kỳ dị:
"Mấy người không phải người trong cuộc nên nói hay lắm. Dù sao thì người bị biến thành bù nhìn cũng đâu phải các người."
Đến lúc này, cho dù bà Lục có ngây thơ đến mấy cũng nhận ra Kỷ Hòa và Yến Lâm không phải người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1610.html.]
Kỷ Hòa thẳng thắn nói:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Các người đã bao giờ thử nói chuyện với tổ tiên mình chưa? Dù là canh mộ, thì cha mẹ, ông bà các người cũng đã trông coi nơi này bao nhiêu năm rồi. Như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ?"
Chẳng lẽ cứ phải tiếp tục canh giữ hết đời này sang đời khác?
Bà Lục lắc đầu:
"Không... Lời nguyền này mạnh quá, bao nhiêu năm rồi chúng tôi không dám chạm vào. Ai cũng sợ, sợ nếu lời nguyền ‘biến thành bù nhìn’ thực sự linh nghiệm thì cả thôn sẽ rơi vào hỗn loạn."
Vì thế, chuyện về lời nguyền không được rời khỏi thôn chỉ có một số người lớn tuổi, có địa vị trong làng Cam Tuyền biết rõ. Họ dùng lời ngon tiếng ngọt để tẩy não người dân, nghĩ đủ mọi cách để giữ họ lại. Còn nếu không giữ nổi nữa, thì chỉ có thể... để mặc họ đi thôi.
Kỷ Hòa khẽ bật cười.
"Tôi nói rồi mà, không dám phản kháng thì chỉ còn cách chịu đựng. Sống cả đời trong sợ hãi, thì khác gì bị giam cầm đâu? Tôi có thể giúp mọi người phá bỏ lời nguyền này."
Bà Lục nhìn Kỷ Hòa đầy nghi ngờ:
"Thật sao? Sao các cô lại muốn giúp chúng tôi?"
Kỷ Hòa không ngại ngần:
"Bà nghĩ nhiều rồi. Tôi không giúp bà đâu – tôi chỉ đang giúp cô Điền Kỳ thôi."
Dứt lời, cô liếc nhìn sang Điền Kỳ, người vẫn đang đứng rụt rè một bên.
Điền Kỳ gật đầu nhẹ, thay cho lời xác nhận:
"Cháu đã nhờ họ đến đây. Lục Ương là bạn thân của cháu… Cháu cũng muốn giúp Ương Ương."
Dù hai cô gái ấy từng bị tên khốn Trì Dật chen ngang, nhưng tình bạn giữa họ vẫn không hề bị rạn nứt. Đó thật sự là một điều đáng quý.