Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1631

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:37:44
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạc Gia Vệ vuốt cằm, giả vờ như đang chỉnh bộ râu không tồn tại, cười hề hề rồi nói:

"Chà chà, quả nhiên không hổ là cháu gái của Thường lão! Đúng là rạng danh Hiệp hội Đạo giáo chúng ta đấy."

Tống Nguyên đứng bên, mặt tái đi vì tức giận. Hắn ta nghiến chặt răng, vẻ mặt không giấu nổi sự thất bại. Mới chỉ nói xong một câu, liền bị phản bác đến nghẹn họng. Xấu hổ không để đâu cho hết.

"Hừ! Dù gì thì Thường Gia Ngôn cũng chỉ là một thằng vô dụng, chỉ biết núp sau lưng đàn bà!" – Tống Nguyên gằn giọng, cố gắng vớt vát danh dự – "Cũng giống hệt cái cách ông nội anh ta tỏ vẻ đau khổ để lấy lòng thiên hạ. Này Thường Toàn, nếu ông thật sự có gan thì ra mặt đối diện với mọi chuyện đi! Nếu ông không dám nói, thì để tôi nói thay ông!"

Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt đảo một vòng quanh khán phòng đang xôn xao.

"Có thể mọi người không biết, nhà họ Thường vốn là hậu duệ của hoàng tộc từ vương quốc cổ đại mang tên Stallen. Gia tộc họ sở hữu một chiếc hộp bảo vật truyền đời, bên trong không chỉ chứa đựng kho báu vô giá mà còn... chiếc đầu của Hoàng hậu cổ đại."

Tiếng xôn xao rộ lên trong khán phòng.

"Nhưng chiếc hộp đó không thể mở bằng bất cứ cách thông thường nào. Muốn mở được nó, cần phải dùng đúng... chiếc xương sườn thứ bảy của hậu duệ Hoàng hậu, như một chiếc chìa khóa m.á.u lạnh."

Cả hội trường c.h.ế.t lặng.

"Tổng giá trị của chiếc hộp đó lên đến hàng chục triệu. Nhưng để có được nó, phải đánh đổi bằng mạng người. Chính vì thế, ông Thường Thâm – cha của Thường Toàn – đã giấu chiếc hộp trong mật thất của gia tộc, nơi chỉ có ông mới có thể vào."

Tống Nguyên hít sâu, giọng nói dồn nén đầy uất ức.

"Về sau, vì muốn tiện cho cháu gái là Thường Niệm dọn dẹp, ông ấy mới cấp quyền cho cô ấy vào gian phòng đó. Ngoài hai người ấy ra, không ai được bén mảng."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Hắn ta ngừng một nhịp, rồi nhìn thẳng vào Thường Toàn.

"Đến đây, chắc hẳn mọi người thắc mắc: Tôi là ai? Tại sao lại biết rõ bí mật của gia tộc nhà họ Thường đến vậy?"

Ánh mắt hắn chợt ánh lên một tia đau đớn.

"Bởi vì... Thường Niệm là bạn gái của tôi. Không, chính xác hơn – là vợ chưa cưới của tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1631.html.]

Lúc này, Thường Toàn, người vẫn nãy giờ im lặng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao:

"Cô ấy là vợ chưa cưới của anh ư? Vậy sao chúng tôi chưa từng nghe đến chuyện này?"

Tống Nguyên bình tĩnh đáp:

"Bởi vì khi đó tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác. Nếu Niệm Niệm đưa tôi về nhà, chắc chắn gia đình ông sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau."

Giọng anh ta trầm xuống, mắt dần lạc vào miền ký ức xa xăm.

"Tôi đến thành phố S từ thành phố J – lần đầu tiên đến nơi phồn hoa như thế, lại chẳng có lấy chút kinh nghiệm nào. Tôi bị lừa sạch tiền, đến mức trong người chỉ còn đúng năm tệ, còn không đủ để mua một bát mì thịt bò."

"Và lúc ấy... tôi gặp Niệm Niệm."

"Chúng tôi là bạn học cấp hai, nhưng hồi ấy chẳng quen biết gì. Ấy vậy mà khi nhìn thấy tôi trong tình cảnh khốn cùng, cô ấy lại dang tay giúp đỡ – mời tôi ăn cơm, cho tôi mượn tiền, nói không cần trả ngay, khi nào có rồi hãy tính."

Tống Nguyên khẽ cười, như đang hồi tưởng lại ánh mắt hiền hòa và nụ cười tươi của cô gái ấy.

"Tôi không bao giờ quên được tấm lòng của cô ấy. Nhờ số tiền đó, tôi bắt đầu làm lại cuộc đời. Tôi tìm được việc tại một bệnh viện, làm nha sĩ, rồi sau này còn mở được phòng khám riêng."

Giọng anh trở nên nghẹn lại.

"Ngày khai trương phòng khám... tôi bận túi bụi. Đầu óc quay cuồng đến mức không kịp nghe rõ cuộc gọi cuối cùng từ cô ấy."

Giọng Tống Nguyên giờ đây khàn đi. Anh nhắm mắt lại, nhớ từng lời trong cuộc gọi ngắn ngủi ấy.

"Niệm Niệm ríu rít nói với tôi: 'A Nguyên ơi, hôm nay anh không cần đến đón em đâu nhé, em sẽ về sớm hơn.'

Tôi hỏi: 'Tại sao vậy?'

Cô ấy đáp: 'À, bác gọi cho em, bảo muốn vào mật thất nên nhờ em về mở cửa.'"

Tống Nguyên lặng thinh. Anh biết rõ về hộp bảo vật này

Loading...