"Sao tự nhiên bác em    gian mật thất đó ? Với , nếu thật sự cần mở cửa,   nhờ ông nội em? Dù gì cũng tiện hơn."
Thường Niệm đáp bằng giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
"Nhờ em  ông nội cũng  thôi. Với  trong gian mật thất còn nhiều báu vật khác nữa, em cũng  rõ bác  lấy cái gì, nên em  cùng để tiện xem xét."
Cô    mảy may nghi ngờ gì về ý định của Thường Toàn. Sinh  và lớn lên trong gia tộc Thường danh giá, Thường Niệm tin tưởng  lề lối nghiêm ngặt và sự chính trực của mỗi thành viên. Gia phong nhà họ Thường qua nhiều đời luôn lấy sự ngay thẳng, quang minh  lạc  đầu.
Thực , theo quy định, chỉ  ông nội và cô mới  quyền mở gian mật thất.   lý thuyết, các thành viên khác trong gia đình cũng  thể mở cửa nếu  lý do chính đáng.
Tống Nguyên chỉ "À" một tiếng  :
"Được ,  hôm nay em tự về nhé. Anh  đến đón em . Phòng khám của  khai trương hôm nay, chắc sẽ bận rộn lắm."
"Chúc mừng  nhé, bác sĩ Tống." – Thường Niệm   qua điện thoại, giọng đầy vui vẻ – "Từ hôm nay,    phòng khám riêng ."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tống Nguyên vẫn còn ngập trong cảm giác hân hoan. Một phòng khám của riêng  – điều mà  giờ  luôn khao khát. Anh tin rằng, với nỗ lực của bản ,   thể chứng minh cho gia tộc Thường thấy  đủ khả năng mang  một cuộc sống   cho Thường Niệm.
Thế nhưng, từ ngày hôm đó… Thường Niệm  bao giờ xuất hiện nữa.
Tống Nguyên  thể tin  rằng cô  sẽ   chuyện tày đình như . Không bao giờ.
Anh thầm thề sẽ  cô chứng minh tất cả. Anh tin chắc đây là âm mưu của Thường Toàn. Có lẽ ông  thèm  chiếc hộp báu vật , nhưng khi  Thường Niệm phát hiện thì   tay sát hại cô. Còn đoạn video  tung  ,   rõ Thường Toàn  dùng thủ đoạn gì để  giả.
 dù thế nào  nữa, Thường Toàn cũng  xứng đáng  ở cái ghế cao ngất đó – nơi mà ai cũng kính trọng. Trong khi Thường Niệm –  con gái  từng cứu vớt cuộc đời  – giờ   vùi  trong lòng đất lạnh,  dư luận nguyền rủa.
Anh tự hỏi, Thường Toàn  bao giờ đau lòng cho cô  ?
Không, chắc chắn là .
Nếu Thường Niệm từng cứu  khỏi bóng tối cuộc đời, thì nay đến lượt   cứu lấy cô.
Mang theo quyết tâm đó, Tống Nguyên như một con chuột chui rúc trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi  nhất cử nhất động liên quan đến Thường Toàn. Chỉ cần là điều gì  thể khiến Thường Toàn chịu tổn thất,  đều  ngần ngại thực hiện.
Những vụ án mạng mà  gây …  chỉ là vì thù hận. Mà còn bởi vì…  nhớ cô quá .
Người đầu tiên  g.i.ế.c là một nữ bệnh nhân đến phòng khám của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1632.html.]
Đôi mắt cô gái  – quá giống với đôi mắt của Thường Niệm. Khi cô mỉm , trái tim  run rẩy như thể đang  gặp  Thường Niệm – bằng xương bằng thịt, vẫn dịu dàng   mặt .
Anh  giữ  đôi mắt , đôi mắt gợi nhớ đến  con gái  yêu. Anh  nghĩ đến chuyện móc nó , giữ bên  mãi mãi.
Anh  suy nghĩ  là sai. Trong đầu  vang lên một giọng , đầy lý trí:
"Mày điên  , Tống Nguyên? Mày là bác sĩ! Đôi tay mày cầm d.a.o mổ là để cứu ,   để giết!"
Mộng Vân Thường
 ngay lập tức, một giọng  khác, điên dại hơn, vọng lên từ trong lòng:
"  điên.  chỉ yêu cô  quá thôi. Yêu  thứ thuộc về cô .    thấy cô  thêm một  nữa, dù chỉ là giả cũng ."
Và cứ thế,   tiếp tục gây án.
Cắt, chặt, moi móc những bộ phận của nạn nhân. Ghép  với , tạo thành hình dáng mơ hồ giống Thường Niệm.
Anh đặt “cô ”  chiếc giường sắt lạnh lẽo. Cẩn thận xếp những ngũ quan  đúng vị trí. Nhìn qua…  chút giống.
 chỉ là " chút".
Âm thanh trong đầu  vang lên:
"Đó chỉ là đồ giả thôi. Thường Niệm  c.h.ế.t . Cô   thể sống ."
"Không thể nào!   chấp nhận!" – Tống Nguyên gào thét trong tâm tưởng.
 giọng   vẫn  buông tha:
"Mày là bác sĩ, mày cứu   khác nhưng  cứu nổi  con gái mày yêu. Mày học y để  gì chứ? Đồ vô dụng!"
"Im ! Câm miệng!" – Anh  ôm đầu, ngã vật xuống đất, đầu đau như  ngàn mũi kim châm.
Chính vì Thường Niệm, Tống Nguyên – một  từng  tin  chuyện thần linh –  bắt đầu dấn   con đường huyền học. Anh  sách cổ, học bùa chú, tìm kiếm những truyền thuyết về sự tái sinh.
Nếu  cơ hội, dù   xuống tận âm ti địa ngục,  cũng  tìm cách khiến cô sống .
Chỉ tiếc… hy vọng  xa vời quá.