"Bố ạ." Kỷ Mặc bước , giọng điềm tĩnh.
"Con đến ." Kỷ Sâm  , sắc mặt  vẻ tiều tụy hơn  nhiều.
"Con   chuyện của Kỷ Thanh  đúng ?"
"Vâng thưa bố, con  ." Kỷ Mặc đáp, đôi mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. "Chỉ là con  hiểu, dù Kỷ Hòa  chút nghi ngờ,  điều tra thì cứ để em  điều tra. Chuyện năm xưa vốn  che giấu  kỹ, em  sẽ  thể tìm   ."
Kỷ Sâm lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng: "Bố cũng từng nghĩ như . ... con  theo dõi hành động của Kỷ Hòa  khi rời khỏi nhà họ Kỷ ? Bố cứ tưởng rằng  hiểu rõ nó  từng  năm sống chung, nào ngờ  quá chủ quan. Giờ thì xem , chúng   đánh giá thấp con bé ."
Nói đến đây, ông ném một tập hồ sơ xuống bàn, phát  tiếng "bộp" vang vọng trong  gian yên tĩnh.
"Con tự xem ."
Kỷ Mặc đưa tay cầm tập tài liệu lên, lật từng trang, sắc mặt dần sa sầm.
"Chuyện ... là thật ?" Anh  ngẩng lên, giọng  giấu nổi sự bàng hoàng. "Nếu Kỷ Hòa thực sự  năng lực như ,  từ  đến nay  hề bộc lộ khi còn sống ở nhà họ Kỷ?"
Nếu  tận mắt xem đống tài liệu ,   sẽ tưởng đây chỉ là hình tượng mà công ty giải trí Xán Tinh dựng nên cho Kỷ Hòa – một trò phô trương  hơn  kém.
Kỷ Sâm nhếch mép  lạnh: "Ai mà  con nhỏ đó đang toan tính gì? Biết  từ đầu nó  âm thầm chờ thời, giả vờ ngoan ngoãn để che giấu thực lực."
"Em   giống kiểu  đó." Kỷ Mặc đáp, nhớ  những ngày tháng  . Lúc còn ở trong nước,  và Kỷ Hòa khá  thiết. Trong mắt cô,  luôn là   trai dịu dàng,  tin tưởng tuyệt đối. Nhất là mỗi  cô và Kỷ Thanh cãi ,  đều  về phía cô, khiến cô càng thêm tín nhiệm.
"Không  con ranh đó rốt cuộc  gì, kể từ khi rời khỏi nhà họ Kỷ, nó  đổi  . Sau khi Kỷ Thanh  tù, bố  thể nuốt trôi cơn giận , nên  liên hệ với Huyết Đao để thủ tiêu nó."
"Huyết Đao?" Kỷ Mặc giật , sắc mặt lập tức  đổi. "Bố... bố thật sự gọi Huyết Đao  tay với em  ?"
" ." Kỷ Sâm  dứt khoát, giọng u ám. "Thế nhưng  ngờ, đây  là  đầu tiên Huyết Đao thất bại."
Huyết Đao – tổ chức nổi danh với phong cách hành động tàn nhẫn, một khi   tay thì  bao giờ bỏ dở mục tiêu. Vậy mà  thất bại  một cô gái như Kỷ Hòa... Chuyện    đúng là khó tin.
Kỷ Mặc im lặng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn. Một lúc ,   ngẩng đầu, giọng trầm xuống: "Nếu  như ... để con tự   gặp em ."
Điện thoại của Kỷ Hòa rung lên,  màn hình hiện  tin nhắn mới từ một cái tên quen thuộc.
"Anh  về nước,  ngoài gặp mặt nhé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1644.html.]
— Kỷ Mặc"
Cô  dòng chữ ngắn gọn, ánh mắt dần trầm xuống. Trong ký ức của nguyên chủ, Kỷ Mặc là  duy nhất trong nhà họ Kỷ từng thật lòng đối xử  với cô.
Khi còn nhỏ, mỗi   bắt nạt,  trách phạt, chính   là  duy nhất   bảo vệ cô. Sau khi cô  đuổi  khỏi nhà họ Kỷ, Kỷ Mặc vẫn thường xuyên đến thăm, âm thầm đưa tiền sinh hoạt. Trong mắt nguyên chủ,  là một   trai  hảo.
 đó là trong ký ức của nguyên chủ – một cô gái  ngây thơ  khờ khạo,  phân biệt  ai là thật lòng, ai là kẻ hai mặt.
Còn hiện tại, Kỷ Hòa   còn là cô gái đơn thuần năm xưa. Cô hiểu rõ, trong nhà họ Kỷ, chẳng  ai là  đáng tin cả, kể cả  từng dịu dàng như .
Cuộc hẹn diễn  tại một nhà hàng Âu sang trọng, nơi giá một bữa ăn đủ khiến  bình thường  cân nhắc kỹ càng.
Kỷ Hòa lật sơ thực đơn, ánh mắt lạnh nhạt. Chưa xem xong  đặt nó xuống bàn.
"Không hợp khẩu vị ?" Kỷ Mặc hỏi, ánh mắt quan sát kỹ từng biểu cảm của cô.
Kỷ Hòa đáp thẳng: "Hợp    quan trọng. Chỉ là quá đắt. Với thu nhập hiện tại của , chẳng cần thiết  ăn những món đắt tiền thế ."
Thực  cô  thiếu tiền, nhưng   thói quen phô trương tiêu xài.
Kỷ Mặc ngẩn  một chút,  nhớ : hiện tại Kỷ Hòa   còn là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, tiết kiệm là điều dễ hiểu.
Mộng Vân Thường
"Không , hôm nay để  mời."
"Không cần ." Cô bình thản đáp. "Cứ chia đều là ."
Kỷ Mặc khẽ bật : "Mới mấy năm  gặp mà  khách sáo với  thế ? Ngày ,  vẫn  dẫn em  ăn ngoài đấy thôi."
Kỷ Hòa mỉm , nụ  nhẹ như thoảng gió, nhưng ánh mắt   chút ấm áp.
"Anh , chuyện ngày xưa  qua lâu lắm ,  cần  nhắc . Hơn nữa, tình hình giữa  và nhà họ Kỷ hiện tại thế nào, chắc  cũng rõ. Chúng   ở đây hòa bình  chuyện, vốn  là chuyện  tưởng."
"Em định ... trong mắt em,  cũng giống như những   ?"
Cô , nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
"Chuyện đó còn  xem   gì."
Không từ chối, cũng  chấp nhận. Lời  khéo léo như chiếc lưỡi d.a.o bọc lụa, mà sắc bén   kém gì gươm giáo.